Xe dừng lại trước thư viện Thiên Tân - thư viện lớn nhất thành phố.
Không chỉ là thư viện với qui mô lớn nhất Thiên Tân, ở đây còn là thư viện lâu đời, chứa đựng đầy những cuốn sách từ cổ chí kim.
Một lần nữa Hạ Thường Hi tiếp tục thắc mắc vì sao Trịnh Minh Thành lại đưa cô đến đây.Hắn nắm tay cô bước vào thư viện, thủ thư nhìn thấy hắn liền cúi đầu chào, xem ra hắn thường xuyên đến đây.Buổi trưa, lại là ngày trong tuần, nên thư viện chỉ có lác đác vài người, hắn đưa cô đến một bàn trống, kéo ghế cho cô ngồi, sau đó mới đặt tờ giấy trắng và một cây bút xuống bàn.Trịnh Minh Thành cầm bút, viết gì đó xuống tờ giấy.
Hạ Thường Hi chồm người lên phía trước, nhìn rất rõ anh đang viết hai chữ “Luật yêu”.Luật yêu là cái quái gì?“Anh lại làm gì đấy?” Cô nhướng mày khó hiểu.“Chẳng phải em muốn có luật lệ rõ ràng sao?” Hắn buông bút, khoan thai dựa vào lưng ghế nhìn cô.“Ý của tôi là chúng ta nói chuyện một cách rõ ràng, anh đột nhiên kéo tôi vào đây rồi viết cái này làm gì?”“Chúng ta đang nói chuyện rõ ràng đây.
Chẳng phải nữ sinh tụi em rất thích mấy kiểu luật yêu như thế này sao?” Hắn lại cong môi cười chọc ghẹo.Hạ Thường Hi bất lực nhìn hắn.
Đây đúng là con người khác thường cô chưa bao giờ gặp phải.
Có khi hắn thâm trầm lạnh lẽo như sói hoang, bây giờ lại ấu trĩ như một đứa con nít 3 tuổi.“Sao? Em muốn chúng ta “yêu” như thế nào?” Hắn đan hai tay lại đặt lên bàn, nhìn cô.Thái độ của hắn vô cùng lưu manh, bá đạo, Hạ Thường Hi nhìn hắn dò xét, cuối cùng liền tiếp ứng hắn mà trả lời:“Anh muốn biết chúng ta “yêu” như thế nào đúng không? Thứ nhất, khi hẹn hò, tôi sẽ không làm phiền công việc của anh, và anh cũng sẽ không làm phiền công việc của tôi.
Bởi vì tôi rất không muốn chuyện ngày hôm nay xảy ra một lần nào nữa.
Việc anh kéo tôi đi trong lúc làm việc ảnh hưởng rất lớn đến tiến độ làm việc của cả công ty, anh cũng hiểu rõ công việc của tôi yêu cầu rất cao mà.”Trước giọng điệu nghiêm túc, cứng cáp của cô, Trịnh Minh Thành gật gù, sau đó nói: “Bởi vì lần trước tôi đã cố ý nhắn tin muốn hẹn em, nhưng Hạ tiểu thư đây lại bận rộn đến mức không thể trả lời tin nhắn của tôi, nên hôm nay tôi mới mạo muội đến cắt ngang công việc của em.” Hắn xoay xoay cây bút.
“Tôi có thể đáp ứng không làm phiền công việc của em, nhưng em phải tuân theo thời gian hẹn hò của tôi.”“Anh nói đi.”“Mỗi ngày, thời gian nghỉ trưa của em phải dành ra 5 phút trả lời điện thoại của tôi, tan làm đợi tôi dưới đại sảnh, tôi đến đón em về.
Nếu tôi bận, tôi sẽ nhắn lại với em trước.”“Anh đang cố điều khiển cuộc sống sinh hoạt của tôi sao?” Cô tức cười nhìn hắn.“Tôi chỉ đang muốnđảm bảo em sẽ không tiếp tục gặp bất cứ ai khác ngoài tôi.”Câu trả lời của hắn khiến Hạ Thường Hi thoáng sững người, xem ra hắn vẫn còn rất để ý chuyện ngày hôm qua nhìn thấy những vết hôn sau gáy của cô.“Được, tôi đồng ý.”Trịnh Minh Thành mỉm cười, cúi đầu viết xuống giấy.“Thứ hai, không đụng chạm thân mật ở nơi đông người.” Cô tiếp tục lạnh giọng.Động tác của Trịnh Minh Thành ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
“Tại sao?”“Tôi không quen.”“Chỉ có động chạm thân mật như thế người khác mới biết em là của tôi.”“Với ánh mắt của anh thì chỉ cần đi bên cạnh tôi họ đã đủ biết rồi.”“Nếu em không muốn tôi đụng chạm thì hãy đeo nhẫn vào đi.” Nói đoạn, hắn lại liếc nhìn tay cô.
“Hôm nay em cũng không đeo nhẫn.”Bị tấn công bất ngờ, Hạ Thường Hi vô thức nhìn bàn tay trống không của mình, nhận ra hôm nay bản thân cô cũng quên mất phải đeo nhẫn hắn tặng.“Đeo một chiếc nhẫn hình như rất khó đối với em.”“Lần sau tôi sẽ đeo.”“Nếu lần sau tôi không nhìn thấy nó trên tay em thì đừng trách tôi hôn em giữa thanh thiên bạch nhật.”Hắn nói xong, cúi đầu tiếp tục viết hí hoáy lên tờ giấy.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ phản chiếu lên mái tóc hắn, óng ả như sợi vàng.
Xung quanh yên lặng, chỉ có giọng nói Hạ Thường Hi vang lên thật điềm tĩnh:“Cuối cùng, tôi chỉ hy vọng chúng ta cũng đừng làm quá nhiều chuyện đó.”“Chuyện đó?”Câu hỏi cùng thái độ ngây thơ của Trịnh Minh Thành khiến Hạ Thường Hi thầm tức giận trong lòng, hắn rõ ràng biết chuyện cô đang nói đến là gì, vậy mà vẫn cố tình hỏi lại.“Mỗi lần tôi và anh gặp nhau, chúng ta đều làm tình…” Cô hơi đỏ mặt trả lời.“Thì sao?” Hắn ngẩng đầu, dửng dưng nhìn cô.
“Đó là lí do chúng ta hẹn hò, không phải sao?”Ánh mắt cô nhìn hắn thay đổi, như nhìn một con người xa lạ cô không quen.
Hắn lúc nào cũng bày ra bộ dạng thân sĩ đào hao, nên lời nói trần tục này khiến cô đột ngột không thể thích ứng được“Điều luật này của em, tôi không chấp thuận.
Bởi vì cơ thể em luôn khiến tôi phát điên, gặp mặt nhau mà không trực tiếp đè em xuống tức là tôi đã rất kiềm chế bản thân rồi, nếu như không được chạm vào em thì chẳng khác nào cực hình.”Đôi mắt hắn dán chặt trên người cô, cơ hồ muốn lột hết quần áo cô để cô hoàn toàn trần trụi trước mắt hắn.Trong lúc cô còn đang ngây người, Trịnh Minh Thành đã đẩy tờ giấy và cây bút sang phía cô.
“Kí tên.”Cô đưa tay cầm tờ giấy đầy chữ lên đọc.
Chữ viết của hắn rất đẹp, nét chữ cứng cáp, tràn đầy uy quyền, mạnh mẽ như chính con người của hắn.Ngoại trừ hai điều kiện cô nói ra, hắn còn viết rất nhiều điều khác, mà đa phần đều là những thứ hết sức kì lạ:“Mặc váy khi gặp anh?” “Dễ cởi, vừa nhanh vừa tiện lợi.”“Cùng nhau dự tiệc?” “Thư kí của tôi có bạn trai, tôi không thể đi cùng cô ấy, đi cùng người phụ nữ khác thì rất phiền phức.”“Hôn chúc ngủ ngon và hôn chào buổi sáng?” “Tăng độ thân mật.”“Tôi và anh không ngủ cùng nhau thì hôn như thế nào chứ?” “Em đã đọc điều luật tiếp theo chưa?”Hạ Thường Hi theo lời hắn lướt xuống dòng chữ phía dưới, sửng sốt trợn tròn mắt: “Ở nhà của anh?”Ngược lại với cô, Trịnh Minh Thành chỉ cười thành tiếng, tay đặt trên bàn gõ từng nhịp.“Tôi sẽ rất vui nếu có thể ở bên em mỗi ngày.”“Tôi không muốn.” Cô thẳng thừng từ chối.“Em không được phép làm trái lại lời tôi nói, đây là mệnh lệnh.”“Vì lí do gì mà anh có thể từ chối điều kiện của tôi nhưng tôi phải phục tùng điều kiện của anh?”Nụ cười của Trịnh Minh Thành càng trở nên nham hiểm, đôi mắt tỏa ra mị lực kinh hồn: “Tôi chính là luật lệ lớn nhất của em.
Mặc dù em là người bắt đầu trước, nhưng tôi mới chính là người nắm giữ cuộc chơi của chúng ta, hoặc là em kí, hoặc là chính tay tôi bóp nát mọi nỗ lực của em và công ty em.”Thật là không công bằng.
Hạ Thường Hi thầm rủa.“Trịnh Minh Thành, đường đường là Tổng giám đốc như anh mà chỉ biết mỗi phương thức uy hiếp này để điều khiển tôi sao?”“Tôi không điều khiển em.” Hắn bình tĩnh đáp lại.
“Tôi chỉ muốn em chỉ nhìn mỗi tôi thôi, giống như lần đầu chúng ta gặp nhau.”Lần đầu hắn và cô gặp nhau?Lần đầu cô gặp hắn là 2 tháng trước, khi đó là ở buổi tiệc đấu giá, bởi vì muốn hắn chú ý, mà cô đem hết khả năng của mình ra quyến rũ hắn.
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt mời gọi, vừa nhu tình vừa sắc xảo.
Đến hiện tại cô đã là bạn gái của hắn, đã bảo đảm được Wonderland luôn được Trịnh Thác hậu thuẫn phía sau, nên cô nghĩ chỉ cần thỏa mãn dục vọng của hắn mọi thứ sẽ ổn…“Minh Thành, tôi thật sự không hiểu.
Chẳng phải anh chỉ cần cơ thể của tôi thôi sao? Vì sao nhất quyết phải để tôi làm bạn gái của anh? Vì sao tôi phải ở bên cạnh anh? Vì sao tôi phải sống với anh?”“Bởi vì tôi muốn em yêu tôi.” Trịnh Minh Thành mỉm cười mị hoặc.
“Những người phụ nữ trước đây ở bên tôi có rất nhiều lí do.
Tiền bạc, danh vọng, quyền lực và cả tình yêu của tôi.
Bọn họ luôn miệng nói yêu tôi, nhưng chỉ có em là không.”“Vậy anh định làm gì? Khiến tôi yêu anh sau đó vứt bỏ tôi như những người phụ nữ trước sao?” Cô cười lạnh.“Không.” Hắn dựa người vào ghế, tao nhã vắt chéo hai chân.
“Tôi vẫn còn chưa suy nghĩ đến.
Đợi đến khi em yêu tôi, tôi sẽ nghĩ xem phải làm gì với em sau.”“Chinh phục phụ nữ là thú vui của anh sao?”“Tôi nghĩ khi em tiếp cận tôi thì đã biết điều này rồi chứ?”“Nếu như tôi không kí thì sao?”“Em thử xem.” Hắn cười.
“Một hành động nhỏ của em có thể quyết định sống chết của Wonderland.
Hay là, em muốn tôi dùng phương thức đau đớn nhất để trói em lại?”Nụ cười của Trịnh Minh Thành khiến Hạ Thường Hi vừa ớn lạnh vừa khó chịu.Cô hiện tại đã rơi vào tình thế “tiến thoái lưỡng nan”.
Nếu cô đồng ý đến ở với hắn, Sở Lập Thành sẽ như thế nào? Nhưng nếu cô không đồng ý, Wonderland sẽ lụi tàn, công sức của cô và anh sẽ tiêu biến đi mất.
Nghĩ đến đây, Hạ Thường Hi bất giác nhớ lại khuôn mặt đau khổ của Hạ Quân Phàm 12 năm trước, ông yếu ớt đưa tay lau nước mắt cho cô, rồi