Hạ Thiên Hoa hôm nay từ Ý trở về, vừa vặn Hạ Thiên Vũ cũng ghé thăm Lệ Phương, ba người cùng nhau dùng bữa sáng trong phòng ăn biệt thự nhà họ Hạ.Bữa sáng đơn giản, nhưng vô cùng dinh dưỡng.
Cả ba người dùng phong thái khoan thai nhất dùng bữa, ngay cả động tác nhai cũng hết sức nhẹ nhàng không phát ra tiếng động.
Đây hoàn toàn là nhờ sự dạy dỗ khắc khe của Lệ Phương.“Lâu rồi mới được ngồi cùng bàn ăn với hai đứa, còn chưa lớn hẳn, mà mẹ đã cảm thấy thật quá cô đơn rồi.”“Mẹ lại nói quá, con chỉ là đi học tập một chút, chẳng phải con vẫn luôn ở cùng với mẹ đó sao?” Hạ Thiên Hoa nháy mắt.“Đúng rồi, chỉ có Tiểu Hoa là thương mẹ nhất.” Bà vuốt đầu con gái đầy cưng chiều, sau lại quay sang nhìn Hạ Thiên Vũ vẫn luôn cuối đầu vào đĩa thức ăn.Đứa con trai này của bà, từ khi trở về nước lại càng lúc càng xa cách khỏi gia đình.
Một buổi sáng nọ, chỉ thấy con trai tay xách nách mang, kéo vali rời khỏi biệt thự.
Bà đến thư phòng tìm Hạ Hầu Quân hỏi chuyện, ông chỉ tức giận vung tay nói “Mặc kệ nó! Nó không xem gia đình này là nhà thì ta cũng không muốn xem nó là cháu!” rồi yêu cầu bà ra khỏi phòng.Bà gọi điện thoại cho con trai, nhưng nhận lại chỉ là vài câu trả lời qua loa rồi thôi, thân là người phụ nữ của gia đình, lại là con dâu của nhà họ Hạ, Lệ Phương liền phải cố hết sức khuyên nhủ Hạ Thiên Vũ, để anh quay về nói chuyện với Hạ Hầu Quân, nếu không sợ rằng mối quan hệ của hai người cứ thế mà rạn nứt.“Thiên Vũ, con vẫn còn chưa chịu nói với mẹ vì sao lại dọn ra ngoài sống riêng.”“Tiểu Hi cũng ra ngoài sống riêng, em ấy lại là con gái, mẹ nên lo cho Tiểu Hi hơn là lo cho con.”Một lời nói nhẹ nhàng từ miệng anh thốt ra khiến hai người còn lại đều không cảm thấy thoải mái.Hạ Thiên Hoa vừa muốn nói gì đó, thì Lệ Phương đã lên tiếng trước:“Thiên Vũ, mẹ biết con quan tâm đến Hạ Thường Hi, nhưng nó chỉ là em họ con, nó chỉ mang một nửa dòng máu là của nhà họ Hạ.
Con có cần mẹ nhắc lại một nửa dòng máu kia của nó là của ai hay không?”“Con chỉ biết Tiểu Hi cũng là người nhà của chúng ta, trong gia đình này mẹ luôn làm khó em ấy, vậy thì con sẽ là người bên cạnh yêu thương Tiểu Hi như người nhà thật sự.”“Thiên Vũ.” Lệ Phương tức giận đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, khuôn mặt nhăn nhó vô cùng khó coi.
“Con muốn làm mẹ tức chết đi có phải không? Mẹ tuyệt đối không cho phép con đến gần Hạ Thường Hi, từ nay cũng không được nhắc đến tên nó trước mặt mẹ nữa.”Bàn ăn rơi vào trạng thái trầm mặc, sau khi Lệ Phương nói xong cũng không ai lên tiếng nữa, Hạ Thiên Vũ trong lòng còn muốn nói thêm, nhưng rõ ràng nói thêm một câu mọi chuyện lại càng đi xa hơn.
Giữa Lệ Phương và Hạ Thiên Vũ lúc hình thành một tờ giấy mỏng, chỉ cần một người lên tiếng, tờ giấy sẽ đứt đôi.Cuối cùng, Hạ Thiên Hoa là người phá vỡ sự im lặng:“Ừm… Em nghe nói ông nội sắp xếp cho anh gặp một vị tiểu thư.
Thế nào? Cô ấy tốt chứ?”“Không biết, anh nói vài câu cô ta đã chạy rồi.” Hạ Thiên Vũ hơi ngẩng đầu lên trả lời.“Anh nói gì?” Hạ Thiên Hoa tò mò.Anh ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng buông ra một câu: “Tôi không có hứng thú với phụ nữ, nếu cô thích chúng ta có thể làm chị em tốt.”“Phụt”, Hạ Thiên Hoa nghe xong phun hết thức ăn ra ngoài, ho sặc sụa.
Nhận được ánh mắt sắc lẹm của Lệ Phương, cô vừa ho vừa nói: “Con xin lỗi… Con không nhịn được…”Sau đó cô lại chuyển sang cười lớn, nói một cách khác, cô chính là đang cười vào mặt anh trai mình.“Haha, không ngờ anh cũng có thể nói ra được câu nói đó.
Anh trai, à không, chị gái, sau này chúng ta là chị em tốt nhé.”Đối diện với điệu bộ cười đến chảy nước mắt của Hạ Thiên Hoa, Hạ Thiên Vũ chỉ biết im lặng, nhượng bộ không nói gì, vành tai còn hơi ửng đỏ, chứng tỏ anh đang ngại đến mức muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.“Được rồi, đừng chọc anh con nữa.” Lệ Phương hắng giọng.
“Còn Thiên Vũ, con dù sao cũng là con trai lớn trong nhà, còn là con trai duy nhất, con không mau tìm bạn gái thì ông nội lại sớm thay con chọn vợ nữa.”“Con có bạn gái rồi.”***Thượng Hải, xe dừng lại trước quán bar Huyễn Phù, người đàn ông bước xuống, đi vào trong, theo sau là vài người thuộc hạ.Bên trong quán bar không quá sáng, hầu như ánh sáng duy nhất phát ra là từ ánh mặt trời bên ngoài.
Nhân viên làm việc đang bận rộn dọn dẹp mọi thứ, sau một đêm tiệc tùng náo nhiệt tại đây.“Xin lỗi quý khách, 2 giờ chiều nay chúng tôi mới bắt đầu phục vụ.” Bảo vệ nhìn thấy đoàn người bước vào liền chặn lại.Trợ lí ở bên cạnh người đàn ông tiến lên phía trước, không cảm xúc nói với bảo vệ:“Chúng tôi muốn gặp quản lí của anh.”“Các anh là ai?” Bảo vệ vẫn kiên quyết cản người.Trợ lí lấy trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho bảo vệ, kèm theo lời nhắn: “Nói với quản lí của các người rằng Sở tiên sinh muốn gặp.”Bảo vệ cầm danh thiếp, hơi nhíu mày rồi quay vào trong, ít phút sau lại trở ra, đồng ý đưa đoàn người vào khu vực bên trong.Huyễn Phù là một quán bar nổi tiếng ở Thượng Hải, không phải hạng nhất, nhưng cũng là một nơi đắt đỏ, ong bướm giai nhân tuyệt đối đủ khiến đàn ông không kiềm được mà bước vào để xem là nơi nào mà lại có nhiều mỹ nữ như vậy.
Quán bar này từ xưa đã vô cùng náo nhiệt, sau khi nhiều quán bar khác mọc lên, mới dần thưa thớt đi, nhưng tiếng tăm vẫn vang xa không ai không biết.
Ở đây thường xuyên tiếp đón đủ loại quan chức, tổng tài, các thiếu gia và phú nhị đại cũng thường lui đến đây hưởng lạc.
Vì vậy, giá cả cho một đêm ở Huyễn Phù nhất định có thể sánh bằng 3 tháng tiền lương của một nhân viên bình thường.Sở Lập Thành và thuộc hạ đi theo bảo vệ đến một phòng riêng, bên trong có một người phụ nữ đã đứng tuổi, vẻ ngoài mặn mà, ăn mặc kiêu sa, son môi đỏ chót.“Sở tiên sinh.” Bà ta vừa nhìn thấy bóng người tiến vào, liền kính cẩn đứng dậy chào hỏi.Sở Lập Thành thành giơ tay bỏ qua lễ chào, ngồi xuống đối diện.“Bà là Phương Tư Nghi?”“Đúng vậy, là tôi, là tôi.” Bà ta cười niềm nở.
“Đêm qua trợ lí của tiên sinh gọi đến muốn tìm tôi không biết là có chuyện gì? Hay là, Sở tiên sinh đã vừa ý cô gái nào ở đây sao?”Sở Lập Thành im lặng uống một ngụm nước, đánh mắt sang trợ lí.Trợ lí của anh đem ra một tấm hình, đặt lên mặt bàn trước mặt Phương Tư Nghi.
“Bà có biết người này không?”Trong hình là chân dung của một cô gái trẻ nở nụ cười thật tươi.
Khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười như ánh nắng dịu nhẹ, khiến người ta nhìn vào không kiềm được mà cảm thấy cõi lòng ấm áp lên không ít.Phương Tư Nghi vừa nhìn lướt qua có vẻ như đã nhận ra người trong hình, bà ta cầm tấm hình lên xem thật kĩ, lại trả lời:“Đây chẳng phải là Tử Vân sao? Lâm Tử Vân?”“Bà có quen biết người này không?”“Tử Vân từng làm việc ở đây, bà ấy là đồng nghiệp của tôi.
Các anh tìm Tử Vân sao?”Trợ lí khẽ gật đầu: “Bà có biết thông tin gì về người này không?”Phương Tư Nghi suy nghĩ một chút, chỉ mơ hồ trả lời:“Tử Vân làm việc ở đây không lâu, liền được người ta đưa đi rồi.
Tôi cũng không tiện hỏi nhiều về bà ấy, chỉ biết sau khi rời đi, bà ấy đã kết hôn với một người đàn ông giàu có.”Câu trả lời của bà ta hoàn toàn không đem đến điều gì mới, trợ lí nhìn Sở Lập Thành, chờ yêu cầu tiếp theo của anh.Anh vắt chéo chân, cuối cùng cũng mở miệng: “Hãy kể cho chúng tôi tất cả những gì bà biết về người này, bắt đầu từ lúc bà gặp bà ấy ở đây.”Phương Tư Nghi trầm ngâm một lúc, hồi tưởng lại những ngày xưa cũ, những kí ức đã sớm chìm vào dĩ vãng một lần nữa trở lại…Năm đó, Huyễn Phù là quán bar nổi tiếng nhất Thượng Hải.
Bởi vì lượng khách càng lúc càng nhiều, mà lại không đủ tiếp viên phục vụ, nên Huyễn Phù quyết định dán thông báo tuyển người, Phương Tư Nghi chính là người trực tiếp tuyển dụng.Lúc Lâm Tử Vân bước vào, toàn thân bà ấy giống như một con mèo hoang, cả người chỉ có một chiếc sơ mi màu trắng lấm lem và một chiếc quần bò đã rách gối.
Trong thông báo tuyển người có ghi rõ phải mang theo hồ sơ và giấy tờ tùy thân, nhưng Lâm Tử Vân ngoài bản thân ra thì chẳng có gì, khiến Phương Tư Nghi cảm thấy vô cùng hiếu kì.Bà nhìn kĩ khuôn mặt đang cúi đầu phía trước, mặc dù đầu tóc rối bù, khuôn mặt lem luốc nhưng vừa nhìn đã biết đây là một mỹ nhân.
Một cô gái xinh đẹp như vây, sao lại đi vào nơi thế này?“Cô bao nhiêu tuổi?”“17…”Độ tuổi yêu cầu là 18.
Hóa ra cô ấy còn trẻ như vậy, Phương Tư Nghĩ đã thầm nghĩ như thế.Phương Tư Nghi