Buổi tối, Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành quay về biệt thự của nhà họ Hạ theo lời dặn của Hạ Hầu Quân.
Hai người về cũng không trễ, bước vào ngay lúc mọi người đang dùng cơm tối.Theo đúng lễ nghĩa, Hạ Thường Hi bước vào phòng ăn thưa hỏi, Sở Lập Thành phong thái tôn nghiêm như thường lệ đi theo sau.
Nhìn thấy cô, ngoại trừ Hạ Hầu Quân và Hạ Thiên Vũ ra tất cả những người còn lại trong bàn ăn đều mang vẻ mặt khó chịu nhìn cô.“Tiểu Hi về rồi sao? Chưa ăn gì thì mau vào ngồi cùng với chúng ta.” Hạ Hầu Quân cười vui vẻ.“Con không đói, mọi người cứ tiếp tục dùng bữa, con xin phép.” Cô khẽ gập người làm lễ, xoay người rời đi.Ở phía sau, Hạ Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng cô, nhìn dáng vẻ ốm yếu của cô rõ ràng là rất ít ăn, có khi hôm nay còn chưa ăn gì vậy mà vẫn mở miệng bảo không đói.Hạ Thường Hi trở về đây ngủ đương nhiên là ở lại phòng riêng trước đây của cô chứ chẳng được sắp xếp cho ở một căn phòng dành cho tiểu thư đúng nghĩa.
Căn phòng nhỏ vẫn giữ nguyên vẹn như trước đây không hề thay đổi, chỉ là không có vật dụng cá nhân của cô nên trông vô cùng trống trải.
Cô đặt túi xách lên giường, nằm ngã xuống giờng một cách mệt mỏi, nhắm mắt thả lỏng tâm tình.Sở Lập Thành đứng sau nhìn thấy tư thế nằm quá mức phóng khoáng của cô không khỏi nhức mắt, ho khan một tiếng quay đầu sang chỗ khác.“Lát nữa tôi sẽ pha sữa nóng, em nhớ uống hết đấy, tôi về phòng trước.”Anh vừa xoay người, cô liền bật dậy nắm lấy cổ tay anh kéo lại.
“Thành, tối nay anh ngủ ở đây đi.”“Tôi mà ngủ ở đây, người khác biết được sẽ có chuyện lớn đấy.” Anh khẽ cười, khuỵ gối xuống đối diện với Hạ Thường Hi, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô đầy cưng chiều.Cô khẽ mím môi, ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường lệ.
“Anh cảm thấy tôi còn danh dự gì trong cái gia đình này sao? Đóng cửa lại đi.” Cô hất cằm về phía cánh cửa.Nhìn dáng vẻ của Hạ Thường Hi, anh biết cô thật sự không có ý định để anh rời khỏi đây tối nay.
Những người dưới lầu chắc cũng ăn xong cả rồi, hơn nữa đây còn là khu phòng dành cho người làm, anh và cô cô nam quả nữ ở cùng một phòng, đúng là để cửa mở cho người khác thấy cũng không hay.Sở Lập Thành đứng thẳng dậy xoay người đi đóng cửa.
Cùng lúc, Hạ Thường Hi cũng đứng dậy, cởi áo khoác vest ngoài ra, sau đó từng món từng món quần áo trên người rơi xuống nền đất, trên cơ thể cô chỉ còn lại áo quần lót làm vật che thân.Mà Sở Lập Thành đóng cửa xong đã sớm dựa lưng vào cửa ngắm nhìn thao tác của cô.
Cơ thể hoàn mĩ quen thuộc bắt đầu lộ ra, trên da thịt hoàn toàn không có bất cứ dấu vết hoan ái nào lưu lại, làm khóe môi anh tự nhiên mà cong lên.
Nhưng cổ họng anh lại khô khốc, yết hầu di chuyển lên xuống bộc lộ rõ sự thèm khát từ sâu trong đáy lòng.Hạ Thường Hi “thoát y” xong, đứng trước giường hướng về phía anh, khẽ nghiêng đầu.
“Khả năng tự kiềm chế của anh có tiến bộ rồi đấy.”“Đây là lí do em muốn tôi ngủ lại ở phòng em sao?” Anh từng bước đi về phía cô, mắt liếc nhìn đồng hồ trên tường, giọng trầm khàn hỏi.
“Còn chưa tới 8 giờ, em muốn làm gì?”Hạ Thường Hi ngửa đầu, cánh tay vòng qua cổ Sở Lập Thành hôn lấy đôi môi mỏng của anh, cô táo bạo đưa lưỡi vào trong khoang miệng anh khuấy đảo, quả nhiên trình độ hôn hít của cô đã được cải thiện rõ rệt, môi lưỡi cùng anh triền miên quyến rũ đến nỗi Sở Lập Thành trở nên mê muội.Bàn tay anh nắm lấy eo thon của cô xoa nắn, đây là nơi anh thích nhất trên cơ thể cô.
“Có muốn kích thích một chút không?” Anh đột nhiên tách môi ra, mị hoặc hỏi.Cô có chút bất ngờ nhìn anh, anh học ở đâu ra kiểu dụ dỗ như vậy?Thấy cô không nói gì, anh tự cho rằng cô đồng ý, nâng người cô lên để hai chân cô bám vào người anh, mạnh mẽ bưng cô đi đến cửa, để cô đứng dựa lưng vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo.Sở Lập Thành quỳ một gối xuống, kéo quần lót của cô xuống chân, vùng kín đáo nữ tính của cô liền xuất hiện trước mắt.
Anh đưa lưỡi liếm một đường trên đùi trắng nõn của cô, sau đó thuận tiện đưa lưỡi sang bên cạnh khiêu khích nơi tư mật mềm mại của cô.“A…” Hạ Thường Hi ngửa đầu đón nhận khoái cảm của anh tặng cho.
“Nữa…” Cô để tay lên đầu anh, không tự chủ được mà nhấn đầu anh vào giữa hai chân mình.Từ trước đến giờ Hạ Thường Hi luôn là người bị động trong chuyện chăn gối giường chiếu, anh chưa bao giờ chứng kiến cảnh cô chủ động yêu cầu anh phục vụ như vậy làm anh có hơi bất ngờ."Ưm...!Thành..."Âm thanh quyến rũ của cô lọt vào tai lần nữa khiến Sở Lập Thành thỏa mãn, cảm giác được cô yêu thích khiến anh vô cùng mãn nguyện.
Chỉ là không biết tại sao hôm nay cô lại biến thành người phụ nữ khát dục đến vậy.“Thành… Ưm… Thật tuyệt…” Cô rên rỉ càng lúc càng to, dường như không hề lo sợ bị người khác nghe thấy.“Suỵt.” Anh rời khỏi nơi tư mật của cô, đứng dậy, ngón tay thon dài để trên môi cô.
“Phòng của người giúp việc không có cách âm.”“Tôi không sợ, anh sợ sao?” Hạ Thường Hi nhón chân, nắm lấy cổ áo anh, cách môi anh một khoảng cách cực nhỏ mà khiêu khích.“Hôm nay tiểu thư của tôi hình như rất phấn khích.”Ánh mắt cô khác thường, giọng điệu kì lạ nói: “Cả ngày hôm nay trong đầu tôi chỉ toàn là chuyện của mẹ, không quên được thì không ngủ được.
Dùng cách này may ra tôi có thể thiếp đi, nếu hôm nay anh không có hứng, vậy đợi tôi thay đồ, chúng ta đi uống rượu giải sầu.”Vẻ mặt Sở Lập Thành cứng đờ khó coi.
Anh kéo khóa quần, ngay cả quần áo cũng không cởi ra, nâng hai chân cô lên trong một khắc liền nằm sâu trong cơ thể cô.Sự trống rỗng trong cơ thể được lấp đầy, Hạ Thường Hi như chìm trong hạnh phúc mà nhắm mắt ngửa đầu, rên lên sung sướng.Nơi đó của cô đã sớm ẩm ướt nhờ màn dạo đầu của anh, trơn trượt vô cùng, anh chỉ đẩy hông nhẹ đã chạm đến nơi sâu nhất của cô.
Bên trong cô chật hẹp, từng thớ thịt mềm mại bao lấy anh, kẹp chặt không buông, khiến cả người anh tê dại.“Tới đi…” Vẻ mặt cô chìm trong dục vọng nói với anh.Nhận được tín hiệu của cô, Sở Lập Thành liền bắt đầu di chuyển, không ngần ngại mà di chuyển một cách mạnh mẽ, mỗi lần đâm vào đều đâm thật sâu, như hận không thể xé rách cô ra.“A… Mạnh quá…”“Em không thích sao?”“Thích… A… A… Thành… Mạnh nữa…”Hạ Thường Hi bị dục vọng che mờ lí trí, không màng bất cứ điều gì mà kêu lên dâm đãng, cổ vũ thao tác mạnh mẽ của Sở Lập Thành.
Bị anh đâm thật sâu, đầu óc cô trở nên mụ mị, hoàn toàn không còn nghĩ được điều gì khác nữa.Đúng rồi, cô chính là cần loại cảm giác này, loại cảm giác có thể khiến cô quên hết suy tư trong lòng, có thể khiến não bộ của cô hoàn toàn trống rỗng.Lúc này, Sở Lập Thành đột nhiên rút người ra, xoay cô lại ép cô lên cửa.
Cơ thể hai người tuy rất hòa hợp, nhưng sự chênh lệch chiều cao khiến cho mông của cô không nằm ngay tầm hạ thân của anh.
Sở Lập Thành dùng một tay nâng cả cơ thể của cô lên, đẩy hông, cả người cô lơ lững trong không khí, chân không chạm đất, hoàn toàn nhờ vào bàn tay và cánh cửa để gắn chặt vào anh, hai người lại tiếp tục hòa thành một.Hai bàn tay Hạ Thường Hi đặt trên cửa cuộn chặt lại thành nắm đấm, móng tay tựa hồ cắm sâu vào lòng bàn tay.
Anh và cô hoan ái quá mãnh liệt, bàn tay cô dường như không thể chống đỡ được nữa, chỉ có thể dựa vào sức mạnh và thể lực của Sở Lập Thành mà duy trì tư thế.“Thành… Sướng quá…”Sở Lập Thành ở phía sau nghe thấy tiếng kêu của cô càng cắm sâu hơn, anh cúi đầu ở bên cổ cô cắn mút, để lại vô vàn dấu vết trên cổ, sau gáy, trên vai.
Bị anh kích thích, Hạ Thường Hi càng rên to hơn, hai người va chạm mạnh mẽ đến nỗi cánh cửa cũng rung nhẹ, không chừng còn có thể khiến người bên ngoài đi qua chú ý.Ở tư thế này Hạ Thường Hi cảm nhận rất rõ ràng cảm giác Sở Lập Thành ra vào bên dưới hạ thân mình.
Anh luận động mạnh mẽ, nhưng cũng rất dịu dàng, để ý đến từng cử chỉ biểu hiện của cô.
Anh hoàn toàn khác với Trịnh Minh Thành kia, tên sắc lang đó chỉ biết tận hưởng cơ thể cô theo ý hắn