Hạ Thường Hi tắm rửa xong, uống ly sữa nóng mà Sở Lập Thành đã pha sẵn, sau đó ngồi xuống trước bàn học trước đây của cô trong phòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sổ dày đã cũ.Đây là cuốn sổ mà Phương Tư Nghi đưa cho cô, chỉ nhìn qua cô đã thầm đoán được đây có lẽ là nhật ký của mẹ ngày trước.
Cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi lật cuốn sổ ra, nét chữ thanh mảnh, đẹp đẽ của mẹ liền đập vào mắt, nhưng nét chữ lại không giống như của người Hoa viết, có lẽ mẹ rất ít khi sử dụng tiếng Trung."Ngày 13 tháng 8 năm 1999.Dục tặng cho mình cuốn sổ này, anh ấy nói nếu như có chuyện không vui mà không thể giãi bày hãy viết vào đây.
Nhưng anh ấy lại không biết rằng thứ duy nhất mình không thể giãi bày chính là tình cảm của mình đối với anh ấy.
Hôm nay mình đến trường tìm anh ấy, không ngờ anh ấy lại được nhiều cô gái theo đuổi như vậy.
Bọn họ rất cao, có lẽ vì vậy mà anh ấy không nhìn thấy mình."Mẹ nhắc đến một người đàn ông tên Dục, Lâm Dục? Là người đàn ông đã gửi bức thư đó cho mẹ sao?"Ngày 15 tháng 8 năm 1999.Hôm nay mình nhìn thấy Dục hôn một người bạn cùng lớp với mình, cảm giác thật khó chịu.""Ngày 25 tháng 8 năm 1999.Đã gần 1 tuần trôi qua rồi, ngày nào cũng nhìn thấy Dục đến tìm bạn cùng lớp của mình, mình thật sự không thích chút nào.
Rõ ràng anh ấy thuận đường có thể đưa mình về, nhưng lại một mực muốn cùng bạn nữ kia đi riêng.
Phải chi có một người con trai nào đó cũng giống như anh ấy đến quan tâm mình, mình sẽ không cô đơn như vậy.""Ngày 3 tháng 9 năm 1999.Mình được một bạn nam tỏ tình, mình đã kể cho Dục biết, trông anh ấy có vẻ rất khó chịu, không lẽ trong tim anh ấy mình cũng có chiếm một phần quan trọng sao? Mình không chắc nữa, nhưng mình cảm thấy vui lắm.""Ngày 5 tháng 9 năm 1999.Dục hôn mình! Chúa ơi, cảm giác thật lạ.
Hóa ra cảm giác khi hôn là như thế, môi của anh ấy rất mềm, còn có vị bạc hà thơm thơm nữa, đột nhiên mình lại muốn được hôn anh ấy một lần nữa.
Mình có nên sang phòng anh ấy bây giờ không? Sợ là Dục đã ngủ mất rồi."Mẹ cô ở cùng một nhà với người đàn ông tên Lâm Dục kia sao? Hạ Thường Hi nhẩm tính, dựa vào thời gian để trong nhật kí, lúc này mẹ cô chỉ mới có 16 tuổi, chắc chắn không thể nào lại ra ngoài sống cùng người lạ được.
Cô lại lật sang trang khác, đó đã là hơn một tháng sau, ánh mắt lướt qua vài dòng chữ, sau đó trừng mắt mở to."Ngày 18 tháng 10 năm 1999.Tối qua mình đã ngủ lại ở phòng của Dục, chúng mình đã làm tình.
Mình chưa bao giờ nghĩ làm tình sẽ đau như vậy, nhưng anh ấy rất nhẹ nhàng, mình cảm thấy nó cũng không quá đau, lúc sau còn cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng sáng nay khi tỉnh dậy, anh ấy lại nói ra điều mà cả hai đứa đều đang trốn tránh: chúng mình vừa ăn phải trái cấm, phạm phải tội loạn luân.
Dục quỳ gối bên cạnh mình, anh ấy nói xin lỗi vì đã uống say.
Không lẽ tất cả chỉ là say thôi sao?"Hạ Thường Hi không thể tin được những gì mình vừa đọc.
Mẹ cô loạn luân? Người tên Lâm Dục đó...!người đó là người thân ruột thịt của mẹ sao? Chuyện này là giả, chắc chắn không thể nào có chuyện hoang đường như vậy...Cô lại lật tiếp một trang khác, mong chờ một sự thật tươi sáng, nhưng không thể..."Ngày 20 tháng 10 năm 1999.Dục dọn ra ở riêng rồi, anh ấy đang trốn tránh mình.
Anh ấy ghét mình như vậy sao?""Ngày 28 tháng 10 năm 1999.Mình nhớ Dục quá, đã rất lâu rồi không gặp anh ấy.
Mình tự hỏi liệu Dục có nhớ mình không dù chỉ là một chút? Thật hận số phận, nếu chúng mình không phải là anh em, chúng mình đã không biến thành loại quan hệ như thế này."Trong trang nhật ký này, mẹ cô đã khẳng định mối quan hệ của bà ấy với người đàn ông tên Lâm Dục kia, hay chính xác hơn là cậu ruột của cô.
Như vậy nghĩa là mẹ thật sự đã ăn trái cấm...!Hạ Thường Hi không dám tin vào sự thật này, mẹ cô vì sao lại vướng vào loại tình yêu cấm kị đó?"Ngày 1 tháng 11 năm 1999.Ngày mai mình sẽ viện cớ đến tìm Dục, dù cho anh ấy làm gì mình cũng sẽ không rời khỏi anh ấy.
Dù chỉ có thể ở bên cạnh anh ấy như một người em gái bình thường, mình cũng sẽ chấp nhận, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy Dục, mình không có gì hối tiếc nữa."Những ngày tiếp theo, mẹ cô đã đến ở nhà Lâm Dục.
Mẹ không nói rõ hai người có tiếp tục phát sinh loại chuyện kia hay không nhưng mỗi ngày bà đều kể rất chi tiết về cuộc sống hằng ngày của mình ở nhà Lâm Dục.
Buổi sáng đi học, buổi tối lại về nhà nấu bữa tối cho ông ta.Đến một trang giấy khác, trong đó có đính một bức ảnh polaroid kiểu cũ.
Trong ảnh là mẹ cô khi còn trẻ và một người đàn ông.
Ông ta trông rất anh tuấn, đôi mắt và nụ cười giống y hệt như mẹ cô, hai người ở bên cạnh nhau trông vô cùng xứng đôi, nhưng họ lại là anh em ruột...Bắt đầu từ trang giấy đó về sau, mỗi ngày mẹ cô đều đính một bức ảnh của hai người họ.
Chỉ nhìn vào những bức ảnh trong nhật kí, Hạ Thường Hi cũng có thể hình dung được cuộc sống của mẹ cô khi đó hạnh phúc đến mức nào.Cô tiếp tục lật, sau đó dừng lại ở một trang giấy, trang giấy này đều những dấu vết nước mắt đã khô, không lẽ mẹ đã khóc khi viết nhật kí vào ngày đó sao?"Ngày 24 tháng 12 năm 1999.Ba mẹ đã biết rồi, bọn họ đã nhìn thấy cả rồi! Dục bị vệ sĩ lôi đi, bọn họ kéo anh ấy trên tuyết, không hề có nửa điểm thương tiếc! Mình thì bị mắng rất nhiều, mẹ nói mình và Dục là nỗi ô nhục của gia đình, mẹ nói rằng đáng lẽ chúng mình không nên được sinh ra trên đời này..."Vậy là mẹ và cậu đã bị phát hiện, đó là lí do vì sao mẹ lại khóc khi viết trang nhật kí này..."Ngày 28 tháng 12 năm 1999.Dục bị nhốt dưới hầm, mình nghe người làm nói anh ấy sẽ bị phạt như vậy cho đến năm mới, có lẽ anh ấy cô đơn và lạnh lẽo lắm.
Mình lại bị giam lỏng trong phòng như thế này, không thể nào đi thăm anh ấy được, mình có phải quá vô dụng không?""Ngày 2 tháng 1 năm 2000.Bây giờ mọi hành động của mình đều bị vệ sĩ giám sát.
Phòng của mình và Dục ở cạnh nhau, nhưng lại không thể gặp nhau được.
Điện thoại và máy tính đều bị tịch thu rồi, Dục liều mạng leo qua phòng mình bằng ban công, nằm trong vòng tay anh ấy, mình mới có thể cảm giác yên bình.""Ngày 10 tháng 1 năm 2000.Mình bị ép đi xem mắt.
Đối phương là một người đàn ông người Anh lớn hơn mình tận 15 tuổi, anh ta mặc dù rất đẹp trai và lịch sự, nhưng mình chỉ ước người đó là Dục.""Ngày 16 tháng 1 năm 2000.Ba mẹ kiên quyết gả mình cho người đàn ông kia.
Dục đã nghĩ ra cách giúp mình trốn khỏi đây rồi, anh ấy bảo mình trở về Trung Quốc, đó là