Hạ Thường Hi kêu khẽ một tiếng, lờ mờ mở mắt, ánh nắng buổi trưa chói chang chiếu qua ô cửa làm cô nhíu mày lại.
Cảm nhận được bàn tay mình đang bị ai đó nắm chặt, cô quay đầu, ngày lập tức liền nhìn thấy đỉnh đầu của người đàn ông đang gục bên giường.Đầu cô đau như búa bổ, cả cơ thể giống như bị rã ra, đau nhức không thôi, cô chau mày cố nhớ lại vì sao mình lại ở bệnh viện.“Em tỉnh rồi?” Trịnh Minh Thành nói bằng giọng ngái ngủ, bị động tĩnh của cô làm cho tỉnh giấc.
“Có thấy đau ở đâu không?”Hạ Thường Hi lắc đầu, nghi hoặc nhìn hắn: “Sao tôi lại ở đây?”“Em không nhớ chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua?”Cô lại lắc đầu lần nữa.Trịnh Minh Thành suy nghĩ vài giây, sau đó thở dài, bàn tay tiếp tục nắm lấy tay cô.
“Hôm qua, em trúng phải xuân dược.”Sắc mặt Hạ Thường Hi ngay lập tức liền biến đổi, không cần hắn nói tiếp cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra, từng đoạn kí ức đêm qua lại ùa về, kích thích - điên cuồng - trầm luân, từng thứ từng thứ đều hiện về trong đầu cô.“Xem ra đêm qua làm phiền anh cả đêm rồi, tôi xin lỗi.” Cô nhẹ nhàng nói, vẫn còn nhớ rõ hương bạc hà lành lạnh tối qua bao trùm lấy bản thân.“Không.” Hắn lắc đầu, tạm thời không để ý đến ý tứ khách sáo của cô, trong giọng nói trầm thấp có vị chua xót.
“Đêm qua em bị người ta bịt mắt lại, em ngủ cùng hai người đàn ông khác trong phòng của anh ở Shangri-La, vì vậy anh mới phát hiện được em, nếu không…” Hắn nói đến đây thì im lặng.Nét mặt Hạ Thường Hi thoáng chốc cứng đờ, trong đầu giống như vừa bị giáng xuống một tia sét, cảm giác hiện tại như từ trên cao rơi xuống vực sâu.Hắn nói, cô đã hoan ái với hai người đàn ông xa lạ cả đêm sao?Hạ Thường Hi bần thần nhớ lại cái đêm sinh nhật tuổi 18, cô nằm dưới thân một đám đàn ông, nhưng đó là chuyện cô bị ép buộc, còn đêm qua…Mang tai Hạ Thường Hi dần ửng đỏ, cô hiện tại đã nhớ được đêm qua mình cuồng nhiệt như thế nào, cũng đều là bị bịt mắt, nhưng lần này là cô tự nguyên dâng hiến bản thân, đó mới chính là nỗi nhục nhã nhất đối với một người phụ nữ.“Thường Hi, đừng sợ.” Trịnh Minh Thành thấy cô ngồi thất thần, đau lòng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô.“Tôi không sao.” Hạ Thường Hi bình tĩnh trả lời, cố gắng không để lộ tâm tư rối loạn của mình ra ngoài.
“Minh Thành…”Cô chưa nói hết câu, chuông điện thoại trong túi quần hắn đột nhiên vang lên.
Hắn lấy điện thoại ra, ấn nút nhận cuộc gọi.
Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, giọng nói của đầu dây bên kia phát ra cô có thể nghe được rõ ràng từng chữ:“Trịnh tổng, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, hôm nay anh có đến không?”“Dời lại đi, tôi đang bận.” Trịnh Minh Thành trả lời, ánh mắt dịu dàng lướt qua khuôn mặt cô.“Nhưng hôm nay Chủ tịch cũng đến dự, tôi sợ dời lại có chút khó khăn.”“Vậy cậu tìm lí do để tôi đến trễ một chút, bây giờ tôi đi ngay.” Hắn đưa tay nhìn đồng hồ, trả lời.Người bên kia vâng vâng dạ dạ vài tiếng, sau đó cuộc gọi kết thúc.“Em muốn nói gì?” Trịnh Minh Thành bỏ điện thoại trở lại túi quần, ánh mắt hóa nhu tình nhìn cô đầy cưng chiều.“Không có gì.” Cô khẽ lắc đầu.
“Hôm nay vẫn phải đi làm, anh mau đi đi.”“Anh sẽ cố giải quyết công việc xong sớm, ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi, được chứ?” Hắn đứng dậy, đưa tay lấy áo khoác mặc lên người.Hạ Thường Hi nhìn động tác gấp rút của hắn, khẽ gật đầu, “ừm” một tiếng.Trịnh Minh Thành chuẩn bị quần áo và tư trang xong, xoay người hôn lên trán cô một cái hôn dịu dàng, lời nói cũng tràn đầy cưng chiều thương yêu: “Anh đi nhé.”Hắn sải bước dài rời đi, phòng bệnh trở về khoảng không gian yên tĩnh.Hạ Thường Hi khó khăn ngồi dậy, nơi nhạy cảm của cô vô cùng đau nhức, chật vật một hồi mới ngồi tựa vào tường được.
Cô nhìn bàn tay cắm kim tiêm của mình, đáy lòng lại không khỏi buồn phiền, nhắm mắt lại một cách mệt mỏi.“Cạch”, cửa phòng lại mở, cô theo quán tính mở mắt đề phòng, bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện trước mắt, là Sở Lập Thành.Anh bước vào phòng, trên tay là hộp cháo vẫn còn nóng và cặp công vụ, để đồ đạc sang một bên, anh đứng bên cạnh giường bệnh.
Hai người không ai nói gì, anh chỉ khẽ giơ cánh tay, Hạ Thường Hi liền nghiêng người úp mặt vào bụng của anh, cánh tay vòng qua eo của anh siết chặt.“Thành…” Giọng nói của cô nức nở, áo sơ mi của anh dường như đã bắt đầu ước một mảng.Sở Lập Thành thở dài, bàn tay vuốt nhẹ đầu cô, trái tim anh đau, nhưng anh biết cô còn đau đớn hơn rất nhiều.“Đừng khóc, chẳng phải em rất mạnh mẽ sao?”Tiếng khóc của cô không hề đau đớn ầm ĩ, chỉ là từng tiếng nấc nhẹ khó có thể nghe ra được, nhưng cô khóc như vậy chỉ càng khiến anh đau lòng.
Thà rằng cô làm náo loạn một phen, anh mới nhìn được mọi đau khổ của cô được giải bày, còn hơn phải thấy cô cố gắng kìm nén cảm xúc như bây giờ.“Thành… Có phải bộ dạng tôi rất xấu xí không… Cả người tôi nhơ nhớt… Chỉ toàn là mùi vị đàn ông…”“Không, em rất xinh đẹp, em là người con gái xinh đẹp nhất thiên hạ, không ai sánh bằng.”“Thành… Đừng rời bỏ tôi… Hứa với tôi… Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi…” Cô vùi đầu vào người anh, cánh tay siết chặt như sợ anh sẽ biến đi mất.“Ngoan, tôi thương em, dù cho cả thế giới không cần em nữa, tôi sẽ không bao giờ buông tay em, ngoan, đừng khóc nữa.”Thật ra câu nói “đừng khóc nữa” chẳng qua chỉ là câu nói vỗ về cảm xúc mang tính minh họa và tượng trưng.
Cảm xúc nghẹn ngào, nức nở của người ta, chúng ta có thể điều khiển được sao? Không phải cứ nói “đừng khóc nữa” thì đối phương sẽ có thể dừng khóc, nhưng lúc con người ta không biết nói gì, không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể thốt ra một lời như vậy.Tâm trạng Hạ Thường Hi lúc nào cũng là vì sự có mặt của Sở Lập Thành mà trở nên rối loạn, cô có thể kiềm nén cảm xúc của mình trước bất kì ai, nhưng người đó chắc chắn không phải là anh.Đầu tiên là chuyện tình cảm ngang trái của mẹ cô, sau đó là thân phận thật sự của cô, bây giờ là nỗi ô nhục đêm qua mà cô phạm phải, từng chuyện cứ liên tiếp xảy đến khiến tinh thần của Hạ Thường Hi dù có sắt thép đến mấy cũng không thể chống chịu được.Sở Lập Thành đứng đó để mặc cho Hạ Thường Hi khóc than một hồi lâu, đợi đến khi cô bình tĩnh lại, tiếng nức nở nhỏ dần, anh mới nghiêng người ngồi xuống bên giường bệnh, mở hộp cháo ra đút từng muỗng cho cô ăn."Thường Hi, ngoan, bình tĩnh ăn chút cháo đi, được không?"“Thành… Tôi còn có thể làm mẹ không?” Hạ Thường Hi đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt vẫn còn ươn ướt, sâu xa nhìn anh.Sở Lập Thành kề muỗng cháo bên miệng cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa đau xót: “Điều quan trọng nhất bây giờ là em cần phải nghỉ ngơi để cơ thể khỏe lại, em vẫn còn nhỏ, chuyện sinh con chúng ta có thể từ từ nói sau.”“Tôi thật sự chỉ muốn có một đứa con…” Tiếng nói của cô khe khẽ, mềm mại như suối nhỏ.Cô có khát khao được làm mẹ rất lớn, điều này Sở Lập Thành từ lâu đã nhận ra.Từ nhỏ, cô đã thiếu hơi ấm của mẹ, cũng không thể ở cạnh