Độ ấm từ lòng bàn tay của anh xua tan cái lạnh giá buổi sớm, Hạ Thường Hi cũng vô thức thu bàn tay, cùng anh đan chặt mười ngón tay với nhau.
Tuy cô không nói gì, nhưng trên khuôn mặt đã chợt ẩn hiện lên nét hiền dịu, khác xa với sự lạnh lùng của những ngày qua, có lẽ chỉ có anh mới có đủ khả năng khiến cô thoải mái như vậy."Vẫn còn giận sao?" Sở Lập Thành nhích người đến gần cô hơn, cúi đầu, bao trọn cô vào không gian riêng của mình."Ở đây có người đấy." Cô nghiêng đầu né tránh hơi thở đang đến gần của anh, đầu vai dựng lên muốn giữ khoảng cách.Sở Lập Thành khẽ liếc mắt nhìn xung quanh, bọn họ đang ngồi ở băng ghế cuối cùng, những người ở trên hầu như đều đang ngắm cảnh nói chuyện phiếm, hoặc đã ngủ gật do trời còn sớm, tuyệt nhiên chẳng có ai thèm chú ý đến bọn họ đang ngồi ở dưới này.Anh lại quay đầu, mỉm cười dịu dàng nhìn cô, sau đó dùng cả hai tay cầm lấy bàn tay nhỏ của cô bao bọc lại, tràn đầy nhu tình nói: "Tôi xin lỗi."Hạ Thường Hi vẫn chẳng thèm quay sang nhìn anh, giống như lời nói của anh cô đều không nghe thấy."Tôi xin lỗi vì đã đối xử không tốt với em.
Là do tôi quá kích động nên không kiểm soát được hành vi và lời nói của mình, đã khiến em...!khóc..."Nói ra những lời này, giọng nói của Sở Lập Thành tuy vẫn luôn bình tĩnh như bình thường nhưng Hạ Thường Hi lại nghe ra được một chút run rẩy của anh, ngay cả lúc nói lên chữ cuối cùng, bàn tay của anh cũng vô thức siết chặt lại."Em...!nói gì đi chứ?"Nhìn thái độ dè dặt bất thường của anh, khóe môi cô vui vẻ cong lên.
Đường đường là một người lãnh đạm, lạnh lùng có tiếng ở cả Wonderland và Chấn Phàm, ngay cả từ trước đến giờ đối mặt với cô anh cũng trưng ra khuôn mặt cứng nhắc, vậy mà bây giờ lại giống như đứa trẻ to xác cẩn trọng đi xin lỗi người khác sau khi làm sai.Trông điệu bộ của anh như vậy, Hạ Thường Hi cũng không thể làm lơ xem như không thấy, nhưng nói đến chuyện tình cảm giận hờn cô lại không biết cách ăn nói, thế nên lại tiếp tục im lặng.
Nhưng lần này cô rút tay ra khỏi hai tay anh, giơ cánh tay anh choàng qua vai mình, như một con mèo nhỏ dựa vào ngực anh.Hành động bất ngờ của cô khiến anh thoáng sửng sốt, cái đầu nhỏ của cô dụi dụi vào ngực làm trong lòng anh ấm áp lên không ít, trái tim cũng đồng thời lệch mất một nhịp.Hai người duy trì sự im lặng này suốt cả chặng đường, mà đường đến biệt thự cũng không xa lắm, đi khoảng gần 3 tiếng đã đến.
Sở Lập Thành đi cùng với Ngụy Mặc và những người đứng đầu công ty, còn Hạ Thường Hi thì hòa vào đám Nhiếp Tiểu Nguyệt đến tập hợp cùng các bộ phận khác.Trước khi vào đến biệt thự, đoàn người phải đi bộ một đoạn đường không dài lắm xuyên qua một mảnh vườn lớn, một bên là vườn cây ăn quả, một bên là vườn hoa và các loài cây khác.
Khung cảnh ở đây thơ mộng, vì vậy cứ đi một chút lại có những cặp yêu nhau dừng lại muốn chụp hình.
Đám Nhiếp Tiểu Nguyệt chẳng có ai có người yêu, thế nên bộ phận thiết kế bọn họ chỉ có thể kéo nhau chụp hình tập thể.
Xuyên suốt quá trình đi từ cổng vào đến biệt thự, Hạ Thường Hi bị lôi lôi kéo kéo chụp ở chỗ này rồi lại chỗ khác, Sở Lập Thành đứng ở một bên quan sát cùng với Ngụy Mặc và các sếp lớn, tuy nhiên tầm mắt anh vẫn luôn hướng về phía cô."Sở thiếu, thức ăn nhẹ đã chuẩn bị xong hết rồi, mọi người không vào nhanh thì sẽ nguội mất." Người làm từ phía biệt thự chạy ra thúc giục anh.Sở Lập Thành định kêu người bảo cả đoàn di chuyển nhanh một chút, nhưng sau lại nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Hạ Thường Hi bên cạnh đồng nghiệp, đáy mắt anh lại hóa dịu dàng, xoay người nói lại với người làm: "Đợi một chút đi, khoảng 30 phút nữa hâm nóng đồ ăn lại là được."Người làm "dạ" một tiếng, sau đó chạy trở về biệt thự.
Sở Lập Thành lại cho tay vào túi quần, ngắm nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô.Vào đến biệt thự, cả công ty ăn nhẹ một chút sau đó ai về phòng nấy, sắp xếp đồ đạc rồi lại kéo từng tốp đi câu cá, đi dạo.
Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành thì lại không có thời gian rãnh rỗi, vẫn là ở lại phòng riêng xử lí công việc.
Mãi đến gần chiều, tiệc tất niên mới được tổ chức ngoài sân lớn, vô cùng náo nhiệt, vui vẻ.Ngụy Mặc đứng ở giữa sân, trong trang phục đời thường thoải mái, ông giơ cao ly rượu, hô lớn: "Hy vọng mọi người qua năm cũ bỏ hết chuyện buồn, mang theo niềm vui đến năm mới.
Chúc cho tất cả chúng ta sẽ cùng Wonderland oanh tạc thế giới.
Vì Wonderland!"Theo sau lời ông, tất cả nhân viên cùng hô to: "Vì Wonderland!"Khung cảnh ấm áp này toàn bộ đều thu lại vào đôi mắt Hạ Thuưường Hi, cô đứng ở một góc nhỏ đủ để nhìn được mọi thứ xung quanh, cõi lòng thầm cảm ơn những con người đang xuất hiện ở đây.
Thật ra cô không quen biết tất cả bọn họ, chỉ một vài người ở các bộ phận cô hay lui tới thì cô mới quen mặt, còn lại toàn bộ chẳng có người nào mà cô quen biết.
Chỉ là đây là nhân viên của cô, bọn họ đã vì Wonderland mà làm việc hết mình, nếu không có họ, cô cũng sẽ không dẫn dắt Wonderland được đến vị trí hiện tại.Nụ cười trên môi cô thoáng hiện lên, tuy mờ nhạt nhưng đầy chân thành.Điện thoại trong túi quần đột ngột vang lên, Phong gửi tin nhắn đến cho cô: "Tôi chuẩn bị xong rồi."Hạ thường Hi ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của Sở Lập Thành, hai người dường như đã hiểu ý đối phương, cùng lúc lánh mặt đi chỗ khác.***Phòng sinh hoạt tập thể, Chu An Na bị Phong trói chặt vào ghế, miệng bị dán chặt bằng một miếng băng keo.Cô ta không ngừng cựa quậy, miệng kêu lên những âm thanh vô vọng, dùng ánh mắt cầu xin và sợ hãi để nhìn người đàn ông đang mặc một thân màu đen kịt, thậm chí còn đeo thêm cả bao tay màu đen.
Nhưng vô dụng, đối với tảng băng sống như anh thì dù cô có dùng cả thân thể để báo đáp thì anh một chút cũng không hề lay động."Chu An Na." Âm thanh lạnh lẽo của Hạ Thường Hi vang lên, thu hút sự chú ý của hai người họ.Cô chỉ mang dép đi trong nhà vô cùng bình thường, áo thun và quần ngắn, khoác thêm một chiếc áo ngoài rồi để tóc xõa xuống lưng, nhưng trông cô lại đầy uy quyền như một nữ vương.
Ánh mắt cô lạnh lùng chĩa thằng vào Chu An Na, lúc chạm phải ánh mắt này, cô ta đã dấy lên một dự cảm chẳng lành.Hạ Thường Hi bước đến trước mặt cô ta, đưa tay tháo băng dính.
Theo lẽ thường, có lẽ cô ta đã hét toáng lên cầu cứu, nhưng đối diện với cô cô ta lại á khẩu không nói nên lời, đôi mắt mở trừng sợ hãi trước khí thế bức người của cô.
Mãi một lúc sau, cô ta mới thì thào gọi: "Hạ tổng...""Chu An Na." Hạ Thường Hi lại gọi tên cô ta lần nữa.
"Tôi đối xử với cô tệ lắm sao?""Hạ tổng, tôi...!tôi không hiểu ý của cô...""Cô làm gián điệp theo dõi tôi bao lâu rồi?" Cô không vòng vo nữa, hỏi thẳng vào vấn đề."Cô nói gì vậy? Tôi không có theo dõi cô.
Hạ tổng, cô hiểu lầm tôi rồi.""Thành." Hạ Thường Hi khẽ quay đầu nhìn anh.Sở Lập Thành ở phía sau cô gật đầu, hiên ngang bước tới, trên tay là một tập tài liệu không quá dày, rút ra một xấp giấy đưa đến trước mặt Chu An Na."Mất vài ngày để tìm lại được hết những tin nhắn mà cô đã xóa.
Nhưng Chu An Na, cô thật sự không biết dữ liệu mà cô xóa sẽ luôn đươc lưu lại trên cơ sở dữ liệu sao?" Hạ Thường Hi đứng ở một bên cười khẩy."Tôi...!tôi..." Lần này Chu An Na thật sự không chối được nữa rồi, mọi tin nhắn mà cô liên lạc với người ta đều bị đưa ra trước mắt, cô ta hoàn toàn câm nín."Shen cử cô đến đây vì mục đích gì?" Sở Lập Thành lạnh lùng nhìn cô ta, dù trước đó hai người họ cơ bản là đồng nghiệp, nhưng chỉ cần trở mặt một lần, thái độ của anh cũng lập tức thay đổi.Chu An Na cắn môi không nói, hành động này chỉ khiến Hạ Thường Hi mất kiên nhẫn, cô nhìn Phong ra hiệu, sau đó một khẩu súng ngắn đen xì chĩa thẳng vào thái dương cô ta."Hạ tổng! Lập Thành! Hai người...!Xin hai người thủ hạ lưu tình!" Chu An Na hoảng sợ kêu lên, nước mắt trong vài giây đã chảy xuống đầm đìa."Trả lời." Giọng nói của Phong lạnh đến điếng người, tiếp tục dí mạnh họng súng vào thái dương cô ta.Chu An Na cảm nhận rõ thứ đáng sợ bên mang tai, sợ đến mức thậm chí còn nghe được âm thanh ngón tay Phong đang cọ vào cò súng, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống lưng lạnh ngắt, cuối cùng cô ta vẫn là nhắm tịt mắt, thỏa hiệp: "Tôi nói! Tôi nói...!Anh bỏ súng ra đi..."Hạ Thường Hi nhìn Phong khẽ gật đầu, anh mới thu tay lại không uy hiếp cô ta nữa."Trước đây tôi học ở Mỹ, nhưng gia đình phá sản, nên tôi phải trở về nước.
Lúc còn ở học viện tôi gặp được Trương Dực lúc anh ta đi công tác, chính là người ở trong đoạn tin nhắn này.
Chúng tôi liên lạc với nhau, sau đó tôi mới biết anh ta làm việc cho Shen nên vô cùng ngưỡng mộ, anh ta nói muốn giúp đỡ tôi, đưa tôi đến Shen làm ở bộ phận thư kí một thời gian rồi lại tiếp tục nói muốn tôi đến đây làm việc." Chu An Na mang tâm lí vừa sợ vừa phòng thủ kể lại, ánh mắt của ba người kia không lúc nào rời mắt khỏi cô ta.
"Anh ta nói nếu muốn cảm ơn, phải tìm mọi cách để giúp Wonderland thăng tiến, rồi để cho Shen thu mua lại được công ty này.""Vậy tại sao cô lại bán thông tin của Chấn Phàm?" Ánh mắt Sở Lập Thành giống như muốn thiêu chết Chu An Na, trầm thấp hỏi, khuôn mặt lãnh cảm khiến người ta run sợ."Lúc tôi trở thành thư kí riêng của Hạ tổng, tôi mới phát hiện ra hai người còn có Chấn Phàm, thế nên tôi nói với Trương Dực.
Sau đó thì anh ta nói tôi về sau chỉ cần đem thông tin đấu thầu của Chấn Phàm đưa cho anh ta là được, thậm chí còn trả tiền cho tôi, mà ba mẹ tôi vẫn còn đang bệnh, vậy nên..." Chu An Na nói đến đây thì dừng lại, liếc mắt nhìn muốn quan sát biểu cảm của Hạ Thường Hi."Ra là vậy." Hạ Thường Hi gật gù, giống như đang tìm hiểu một vấn đề nào đó vô cùng