Tuổi trẻ nên là những sai lầm.
Nếu như tuổi trẻ không mắc sai lầm, thì con người chẳng bao giờ thật sự trưởng thành cả.
Càng bồng bột, con người càng học thêm được nhiều thứ.
Đúng là cái giá phải trả cho sự sai lầm và bồng bột có thể rất đắt, nhưng nếu không ngã, thì con người liệu có học được cách chịu đau không?Hạ Thường Hi xem như lần này đã ngã một cú rất đau.
Là đau đúng nghĩa, cả tinh thần và cơ thể đều đau không tưởng tượng được.
Lúc chạy ra khỏi biệt thự Phồn Hoa rồi yên vị trên xe, cơn đau mới thấm dần vào xương tủy, nhưng cô lại không có cách nào chống trả, chỉ biết cắn răng chịu đựng, phóng xe điên cuồng chạy về Phượng Hoàng Đỏ.Tình trạng quần áo xộc xệch của cô đương nhiên thu hút không ít ánh nhìn, nhưng cô còn có thể làm gì ngoại trừ tự xem mình vô hình, bỏ qua mọi ánh mắt níu chặt áo bấm thang máy lên tầng cao nhất?Đến lúc cô mở được cửa căn hộ, đôi chân liền mất hết sức lực, hoàn toàn ngã quỵ.Hơi thở của Hạ Thường Hi dồn dập, cả người đầy mồ hôi cùng máu hòa lẫn, sắc mặt kinh hoàng giống như vừa trải qua ác mộng, mà e là ác mộng cũng không đáng sợ đến vậy.Đúng là không nên chọc giận đàn ông, nhất là những người nguy hiểm như Trịnh Minh Thành."Thường Hi?"Giọng nói của Sở Lập Thành vang lên cứ như loại âm thanh tuyệt vời nhất mà cô từng nghe.
Giây tiếp theo, cả người cô liền được anh ôm lấy, đỡ cô ngồi lên sofa.Sở Lập Thành vén áo khoác bên ngoài của cô qua một bên, hai mắt liền mở to kinh ngạc, đầu mi tâm nhíu chặt, đáy mắt nhanh chóng hiện lên tia hốt hoảng cùng đau lòng."Đi bệnh viện." Anh không nói nhiều lời, đứng dậy khoác kín áo khoác lên người cô."Em mệt lắm, anh khử trùng sơ cho em là được rồi." Hạ Thường Hi níu cổ tay anh bắt anh ngồi xuống."Em tưởng em té ngã thông thường sao?" Sở Lập Thành cau mày nhìn cô, giọng điệu trở nên nghiêm nghị."Lấy mảnh vỡ ra rồi khử trùng là được mà..." Hạ Thường Hi vừa nói hết câu, phía trước đột nhiên tối sầm.Cô ngất vào lòng anh, vừa khéo để yên cho anh bế lên, chạy thẳng vào bệnh viện.Dựa vào tình trạng hiện giờ của Hạ Thường Hi, Sở Lập Thành cũng lờ mờ đoán ra được là do ai làm, nhưng rất may mọi chuyện không nguy hiểm như hai lần nhập viện trước của cô.Trịnh Minh Thành có vẻ đã nương tay, vết thương sâu nhất ở bả vai không gây ra thương tổn nặng, những vết thương còn lại đều chỉ xây xát bên ngoài, khử trùng và băng bó lại là xong.Đương nhiên đáng mừng nhất chính là chuyện lần này không ảnh hưởng đến khả năng mang thai của Hạ Thường Hi hay tình trạng nội tạng của cô, nên trong lòng Sở Lập Thành cũng thầm thở phào một tiếng.Đến khoảng 1 giờ sáng thì cô tỉnh lại, lúc đó y tá vừa mới thay túi nước biển không lâu.Dư âm của thuốc vẫn còn tồn đọng, nên Hạ Thường Hi cảm thấy có chút hoa mắt, nhíu mày một lúc nhìn trần nhà, sau đó "ưm" một tiếng gắng gượng ngồi dậy.
Sở Lập Thành nằm ở sofa nghe thấy động tĩnh của cô liền bật dậy chạy đến bên cạnh, giúp cô ngồi tựa lưng trên giường, còn tinh tế đặt gối đệm phía sau cho cô."Bác sĩ nói thế nào?" Giọng cô yếu ớt vang lên."Không sao, không có gì nguy hiểm, kiêng ăn một chút sẽ không để lại sẹo." Sở Lập Thành ôn nhu vén mái tóc của cô, xoa xoa làn da mịn màng bên má, ánh mắt hiện lên một tia đau lòng.
"Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"Hạ Thường Hi không nén được mà thở dài, đầu khẽ nhói lên một cái, khóe môi cong lên châm biếm: "Chắc là Trịnh Minh Thành muốn kiểm tra em nên cho người theo dõi, sau đó phát hiện chuyện tối nay em và anh gặp nhau.""Nên hắn ra tay với em đến mức này?" Anh cau mày, giọng nói nghe ra có phần bực dọc."Ít nhất thì hắn đã nhân nhượng thả em ra, em còn tưởng sắp bị hắn nhốt lại ở đó rồi." Cô thở dài."Em còn bênh vực hắn?" Sở Lập Thành gắt gỏng.
"Cổ em vẫn còn dấu tay của hắn đây, vai em rồi cả lưng em vết thương còn chưa khép miệng mà em còn dám mạnh miệng nói hắn nhân nhượng?" Càng nói anh càng cảm thấy tức giận, đứng xộc dậy.
"Anh phải gặp hắn.""Thành..." Hạ Thường Hi níu cánh tay anh.
"Trịnh Minh Thành bây giờ rất thảm, hơn nữa dù sao chuyện này cũng là do em, anh đến chỗ hắn kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện."Thảm như thế nào mà lại ra tay đánh phụ nữ? Còn là người phụ nữ anh yêu nhất thế gian?Sở Lập Thành lại ngồi xuống bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô mân mê."Đây là lí do ngay từ lúc đầu anh không muốn em đến gần Trịnh Minh Thành, nhưng em quá cứng đầu." Anh ngẫm nghĩ, sau đó nói tiếp: "Đã thấy hậu quả như thế này rồi, em bỏ ý định áp dụng nó lên Hạ Thiên Vũ đi."Hạ Thường Hi ngước nhìn anh, hai má ửng đỏ vì xấu hổ, sau đó liếm môi: "Sao tự nhiên lại nhắc Thiên Vũ?""Anh còn không hiểu em sao? Em nói muốn lợi dụng Hạ Thiên Vũ sơ hở như cách em làm với Trịnh Minh Thành, dù cho anh ngăn cản rồi nhưng kiểu gì em cũng sẽ tự ý hành động một mình.
Lúc em muốn tiếp cận Trịnh Minh Thành anh không có tư cách cấm em, nhưng bây giờ thì khác rồi, em là bạn gái của anh, hơn nữa còn là vợ tương lai của anh, em nghĩ anh có thể trơ mắt nhìn người mình yêu đi quyến rũ người khác lần thứ hai sao?"Đối mặt với sự kiên định của anh, Hạ Thường Hi muốn cương cũng không được, cuối cùng vẫn rụt đầu cúi gầm mặt im re, chỉ có thể thở dài một tiếng."Nhìn anh." Sở Lập Thành nhẹ giọng.Cô ngoan ngoãn ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh chỉ chứa duy nhất hình bóng của một mình anh, khiến anh nhìn vào trái tim sắt đá đang bực bội cách mấy cũng phải mềm nhũn.
Anh vẫn tiếp tục mân mê bàn tay cô, lời nói dịu dàng đầy yêu thương:"Anh biết là không đúng, nhưng thú thật lúc đưa em đến đây anh có chút vui trong lòng, bởi vì cuối cùng em cũng tách khỏi Trịnh Minh Thành.
Từ bây giờ em hoàn toàn là của anh, anh sẽ không giao em cho bất cứ ai khác."Hạ Thường Hi tâm tình cảm động nghe lời anh nói, bàn tay cũng thu lại đan chặt với bàn tay anh.
Cô mím môi, vốn muốn nói gì đó thật tình cảm đáp lại.
Nhưng nghĩ một hồi cuối cùng cũng không biết phải thốt ra như thế nào, đành nghiêng đầu cười ngọt ngào: "Anh không sợ em sẽ bỏ chạy khỏi anh giống như với Trịnh Minh Thành sao?"Sở Lập Thành bị nụ cười ngọt như mật của cô hấp dẫn, cũng không buồn để tâm cô chọc ghẹo mình, ngược lại còn xích lại gần cô, nhéo má cô một cái."Em chạy khỏi hắn là vì còn có anh, bây giờ thì ngoài chỗ của anh ra em còn có nơi nào khác để đi sao?""Tự tin như vậy sao?" Cô híp mắt cười.Anh nhướng mày gật đầu.Hai người cùng nhìn nhau mỉm cười, sau đó chẳng ai nói gì mà cùng tiến sát lại gần, hôn nhẹ lên môi đối phương một cái, không khí xung quanh nồng nàn mùi vị hạnh phúc."À phải rồi, anh đã ăn chocolate em tặng chưa?""Ăn rồi.
Hơi ngọt.""Ngọt sao? Em cảm thấy khẩu vị của em ít ngọt hơn ở cửa hàng nhiều lắm rồi đấy.""Khẩu vị của em cũng chỉ là khẩu vị của thiếu nữ mới lớn thôi, giống như con nít, thích ngọt.""Em không phải con nít, em đã 19 tuổi rồi.""Vậy sao? Còn anh 29 rồi đấy, so với em thì anh mới là người lớn đây.
Thế nên bây giờ người không phải con nít có thể nghe lời người lớn ngoan ngoãn đi ngủ được chưa?""Anh nằm với em đi.""Em đang dưỡng thương thì phải nằm thoải mái một chút, giường nhỏ như vậy anh nằm sẽ đụng trúng vết thương của em.""Không chịu, anh không nằm với em thì em không ngủ được.""Hôm nay em nhõng nhẽo quá vậy? Được rồi anh nằm với em là được chứ gì?""Em thấy cũng đâu chật lắm, anh ôm em là được mà.""Không chật thì ngủ đi.""Thành, tính ra thì anh lớn hơn em đến 10 tuổi lận, đã bao giờ anh cảm thấy bản thân có chút già so với em chưa?""Không có.""Nói dối, nhất định là đã nghĩ qua rồi.""Ngủ đi.""Không được, nói em biết đi, anh có cảm thấy mặc cảm tuổi tác lúc yêu em bao giờ chưa?"Bệnh viện lạnh lẽo như vậy, vì sự xuất hiện của hai người nào đó mà trở nên ấm áp.Trải qua một đêm dài, sáng hôm sau, Sở Lập Thành lái xe chở Hạ Thường Hi trở về Phượng Hoàng Đỏ.
Hai người sửa soạn lại, sau đó cùng đi trên một chiếc xe đến Wonderland.Trụ sở công ty nằm ở con đường vắng vẻ, chủ yếu là văn phòng hoặc chi nhánh nhỏ, thời điểm đông nhất là vào buổi trưa khi nhân viên đi ăn cơm trưa và vào lúc tan tầm.
Nhưng hôm nay, sáng sớm ngay trước sảnh lớn, người dông như kiến chen lấn xô đẩy để được vào bên trong khiến cô cảm thấy vô cùng kì lạ.Hai người đi từ bãi đỗ xe đi ra, còn chưa kịp định thần nhìn xem có chuyện gì đã có người hô lớn: "Hạ Thường Hi đến rồi!"Đám phóng viên đang bu chật kín ở trước sảnh đồng loạt quay đầu, chạy ngay về hướng chỗ bọn họ đang đứng.Phong phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng chạy ra đứng chắn ngay trước mặt Hạ Thường Hi, sau đó vệ sĩ tứ phía cũng nhào ra vây xung quanh hai người.
Nhưng không kịp, phóng viên chạy đến xung quanh bọn họ, đèn máy ảnh sáng nháy liên tục, cảnh tượng hỗn loạn bát nháo:"Hạ tiểu thư, xin hãy cho biết ý kiến của cô về video bốn người đi ạ!""Hạ tiểu thư, người trong video bốn người có phải là cô không?""Hạ tiểu thư, tất cả những người đó đều là bạn trai của cô sao? Các cô có gặp mặt thường xuyên không?"Hạ tiểu thư, có người nói cô và Thẩm tiên sinh đã chia tay vì mối quan hệ trong video bốn người, có phải không ạ?""Hạ tiểu thư, vì sao cô lại lưu trữ những hình ảnh như vậy?"Hạ Thường Hi bị ánh sáng chiếu đến đau mắt, hoàn toàn không nhìn thấy gì cũng không nghe rõ được điều gì.Cánh tay Sở Lập Thành và Phong giữ chặt lấy cô, theo sát hai bên cố gắng tìm đường thoát ra khỏi chỗ hỗn loạn này.
Nhưng trôi qua hết 10 phút, bọn họ vẫn dậm chân tại chỗ không nhúc nhích được, vệ sĩ xung quanh cố hết sức cản người nhưng không có tác dụng.Phóng viên vẫn điên cuồng đặt câu hỏi, chĩa máy ảnh và micro về phía cô mong chờ moi móc được tin tức.Đúng một tiếng đồng hồ sau, Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành mới bước chân được vào đại sảnh.
Phóng viên bị nhốt lại bên ngoài vẫn còn ngoan cố muốn đẩy vệ sĩ xông lên."Điều động thêm người đến cản họ lại đi." Phong dặn dò vệ sĩ, sau đó cũng đưa tay quẹt mồ hôi đuổi theo hai người kia."Hạ tổng!" Trương Vân Nhã đứng ở chỗ quét thẻ an ninh hớt hải chạy đến, khuôn mặt sốt sắng như bị đòi nợ.
"Ở trên mạng..."Cô còn chưa nói được trọng tâm, điện thoại trong tay đã reo lên, cô vội bắt máy, đối phương nói gì đó, cô liền nhanh miệng trả lời: "Tôi xin lỗi, chuyện này công ty đang giải quyết, vâng, tôi xin lỗi, tôi sẽ liên lạc lại ngay.""Có chuyện gì?" Hạ Thường Hi nhìn thấy người ở tầng trệt hôm nay lộn xộn kì lạ, cộng với thái độ của thư kí khiến cô cảm thấy có chuyện xấu đã xảy ra."Sáng nay ở trên mạng xuất hiện video của Hạ tổng..." Chuông lại reo lần nữa cắt ngang lời nói của Trương Vân Nhã.
"Vâng tôi nghe, công ty đang giải quyết sự cố, tôi xin lỗi, vâng, tôi xin lỗi, vâng, tôi sẽ báo lại ngay."Hạ Thường Hi nắm được một ý trong lời nói của cô, nhíu mày mở điện thoại, còn chưa bấm vào thanh tìm kiếm đã nhìn thấy ngay bài báo đầu trang đỏ chói: "Tổng giám đốc thương hiệu Wonderland lộ video thác loạn.""Chết tiệt!" " Sở Lập Thành liếc mắt một cái liền lạnh lẽo lên tiếng, lấy ngay điện thoại gọi cho Ken: "Ngừng tất cả giao dịch với Wonderland lại ngay.""Khốn kiếp!"Hạ Thường Hi hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, hai mắt trợn lên giận dữ, nhanh chóng đạp gót giày đi về phía thang máy."Tại sao cô không gọi cho tôi từ sớm?""Hạ tổng, điện thoại của tôi reo liên tục từ sáng đến giờ, tôi không thể liên lạc với cô được." Trương Vân Nhã chạy theo cô."Tình hình công ty thế nào rồi?" Hạ Thường Hi bước vào thang máy đầu tiên, đợi ba người kia vào rồi liền bấm lên tầng cao nhất."Tất cả đang rất hỗn loạn, bộ phận thiết kế