Nghĩa trang nằm ở vùng ngoại ô, ngay cả đường lớn cũng vắng xe qua lại, hầu như chỉ có cỏ và cây, không có lấy một bóng người.Mặt trời lúc hoàng hôn đỏ rực, ngay cả lá cây màu xanh rực rỡ cũng bị nhuộm đỏ, bóng cây kéo dài phủ đen ngôi mộ đôi. Nhưng bóng đen vẫn không thể che được nụ cười trên hai bức ảnh trước mộ. Trên ngôi mộ đôi có khắc tên đôi nam nữ: Hạ Quân Phàm và Lâm Tử Vân.Đây là lần đầu tiên Hạ Thường Hi đến thăm mộ cha mẹ kể từ khi cô âm thầm di chuyển mộ của hai người để cùng hợp táng họ ở đây. Đặt bó hoa dạ lan hương hồng lên ngôi mộ đôi, tầm mắt Hạ Thường Hi rơi vào nụ cười nhẹ của người phụ nữ trong ảnh. Người phụ nữ trong ảnh trông rất trẻ, trông còn chẳng đến 30 tuổi, mái tóc màu đen cắt ngắn, mắt phượng long lanh thu hút người nhìn, khuôn mặt tuy không xinh đẹp nhưng lại vô cùng phúc hậu, ấm áp. Đây là di ảnh duy nhất của mẹ mà Hạ Thượng Hi có. Trước đây ở Hoa Sơn vốn có rất nhiều nhưng kể từ vụ hỏa hoạn năm đó, mọi thứ cũng đã cháy đi hết."Ba mẹ, hôm nay là ngày Tiểu Hi tốt nghiệp, Tiểu Hi đến thăm hai người." Giọng nói của Hạ Thường Hi nhẹ nhàng như dòng nước, mang theo cảm giác buồn kì lạ.Hạ Thường Hi đặt tay lên mộ, cảm giác trước mắt mình ẩn hiện một tầng hơi sương trực trào."Ngày mai là sinh nhật Tiểu Hi, Tiểu Hi đã 18 tuổi rồi, sẽ không khiến người khác phải bận lòng nữa."Sở Lập Thành đứng phía sau cô, nhìn thấy sự cô đơn trước mắt cũng không đành lòng, anh tiến lên khom người bên cạnh Hạ Thường Hi, cánh tay dài choàng lên vai cô an ủi, sau đó nhìn di ảnh của Hạ Quân Phàm nói:"Tiểu thư đừng quá đau thương, sống hạnh phúc là món quà ý nghĩa nhất mà tiểu thư có thể tặng cho ông chủ và phu nhân."Hạ Thường Hi không đáp lời. Cô nhìn bó hoa, màu hồng phấn tưởng như nhẹ nhàng nhưng đặt trên ngôi mộ đôi xám xịt lại chói mắt kì lạ. Lúc ba cô còn sống thường xuyên đến đây đặt một bó dạ lan hương màu hồng, ba nói đây là loài hoa mẹ cô thích nhất, thế nên trên mộ của mẹ luôn có hoa tươi, không bao giờ tìm thấy nổi một cành hoa héo.Dạ lan hương - "anh yêu em nhưng cũng sẽ hủy diệt em", đó chính là ý nghĩa của nó. Hạ Thường Hi luôn tự hỏi tại sao mẹ cô lại thích loài hoa của nỗi buồn này. Mẹ cô có thể yêu thích một loài hoa nào khác như hoa hồng hay hoa diên vĩ, nhưng mẹ lại thích dạ lan hương."Tiểu thư, chúng ta phải về thôi." Sở Lập Thành kéo cô trở về với thực tại.Hạ Thường Hi "ừm" một tiếng rồi đứng dậy, nhìn đôi vợ chồng trong ảnh một lần nữa rồi rời đi. Sở Lập Thành cúi đầu cung kính trước ngôi mộ đôi, sau đó theo sau Hạ Thường Hi.Trở về đến thành phố thì đã 6 giờ chiều, xe không trở về biệt thự Hạ gia mà lại rẽ hướng ngược lại, dừng trước một văn phòng luật sư.Hạ Thường Hi bước xuống xe vào bên trong, phía sau là Sở Lập Thành.Nhân viên lễ tân nhìn thấy Hạ Thường Hi liền nở nụ cười công nghiệp, dùng giọng nói dễ nghe nói với hai người: "Hạ tiểu thư, Sở tiên sinh, luật sư Sở đang đợi hai người. Xin mời." Sau đó làm một động tác mời.Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành đi theo nhân viên lễ tân vào phòng tiếp khách, sau đó cô nhân viên kia liền rời đi, chẳng mấy phút sau thì lại có người bước vào.Sở Mạc Tự là luật sư riêng của Hạ Quân Phàm, sau khi Hạ Quân Phàm mất Hạ Hầu Quân có ý mời ông trở thành luật sư của Innal nhưng ông đã từ chối, sau đó xin vào làm ở một văn phòng luật sư không lớn nhưng cũng có chút tăm tiếng. Mọi giấy tờ luật pháp của Hạ Quân Phàm ông vẫn giữ lại theo lời của Hạ Thường Hi, sau đó cũng đồng ý ở bên cạnh làm luật sư riêng hỗ trợ cô.Vào phòng tiếp khách, ông điềm tĩnh bước đến chỗ hai người, ngồi xuống ghế sofa trước Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành."Ba." Sở Lập Thành gọi một tiếng.Sở Mạc Tự gật đầu, đặt tập tài liệu lên bàn."Bác Sở, con đến vì di chúc." Hạ Thường Hi giọng không to không nhỏ.Vẻ mặt Sở Mạc Tự nghe vậy có chút thâm trầm, nếp nhăn trên trán cơ hồ đều hiện ra. Ông đưa tay nâng gọng kính, chậm rãi nói:"Theo như di chúc của Hạ tiên sinh, thì ngày mai mới là ngày con được tiếp nhận tài sản trong di chúc.""Con biết chuyện đó, nhưng đây không phải là chuyện con muốn nói. Ý con là phần còn lại của di chúc, nhà ngoại của con đã tới gặp bác chứ?"Sở Mạc Tự lắc đầu. "Ta và Tiểu Thành đều đã liên lạc rất nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ ai là thân quyến của mẹ con cả."Hạ Thường Hi khẽ chau mày suy nghĩ. "Bác đã tìm họ ở nước ngoài chưa?""Vẫn chưa. Chúng ta không có đủ nhân lực." Sở Lập Thành không nhanh không chậm nói. "Phải có thông tin của phu nhân, mới tìm được người thân của bà ấy.""Thông tin của mẹ?"Sở Mạc Tự gật đầu, ông đan hai tay vào nhau: "Lúc trước vì để bảo vệ phu nhân và tiểu thư, thế nên mọi giấy tờ thông tin liên quan đến hai người đều chỉ có một bản, đều ở chỗ Hạ tiên sinh. Nhưng sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra, mọi thứ cũng biến mất theo.""Nói vậy, chúng ta không có cách nào liên lạc với người thân bên ngoại của con?""Không phải không có cách." Sở Lập Thành lên tiếng, mọi sự chú ý liền dồn về phía anh. "Ông chủ có một vệ sĩ, anh ta không bao giờ xuất hiện, là thuộc hạ thân tín nhất của ông chủ. Sau khi Hoa Sơn bị thiêu rụi, két sắt của ông chủ biến mất, tôi nghĩ mọi giấy tờ quan trọng trong đó đều đã được anh ta mang đi."Sở Mạc Tự chăm chú nhìn con trai, giọng nói cũng tươi hẳn. "Con tìm được cậu ta chứ?"Vẻ mặt Sở Lập Thành không thay đổi, bình tĩnh kì lạ, anh nhìn Sở Mạc Tự, sau đó nhìn Hạ thường Hi, ánh mắt cô chỉ có anh, giống như anh là mọi hy vọng của cô."Có thể, nhưng sẽ rất lâu." Sở Lập Thành dừng một chút, sau đó lại tiếp tục. "Nghe nói anh ta là người thường chọn hoa cho ông chủ và phu nhân khi còn sống, nhưng tiệm hoa đó đã di chuyển đến nơi khác rất lâu rồi, thế nên việc tìm kiếm có chút khó khăn."Mọi thứ trở nên rắc rối. Vốn dĩ chỉ muốn thực hiện phần còn lại của di chúc, lại hóa thành tìm kiếm một cửa hàng bán hoa. Rắc rối xen rắc rối, Hạ Thường Hi không nhịn được ôm mặt cúi đầu."Con yên tâm." Sở Thụy nhẹ giọng nói. "Chúng ta sẽ giải quyết được sớm thôi, phần di chúc còn lại nhất định sẽ thực hiện được mà.""Đúng vậy, tiểu thư." Sở Lập Thành khẽ ôm cô, mọi hành động đều diễn ra ngay trước mắt Sở Mạc Tự.Ông có chút suy tư nhìn vòng tay của Sở Lập Thành, sau đó lại nhìn sắc mặt của con trai.Hạ Thường Hi cố gắng thả lỏng tâm tình, ngẩng đầu nhìn Sở Mạc Tự."Bác Sở, hy vọng bác có thể giúp con."Trước ánh mắt chân thành của Hạ Thường Hi, Sở Mạc Tự dịu dàng nở một nụ cười, giống như đang cười với đứa con gái của chính mình."Bác hứa sẽ luôn giúp đỡ con, dù là bất cứ việc gì