Căn hộ Soom, Thiên TânTiếng chuông cửa vang lên phá tan không gian im lặng.
Hạ Thiên Vũ buông điện thoại xuống, đứng dậy đi ra mở cửa.“Chào buổi tối.” Hạ Thường Hi đứng ở ngoài cửa nhìn anh, khẽ mỉm cười.Hạ Thiên Vũ thoáng bất ngờ nhìn cô, sau đó cũng nở nụ cười nghiêng người sang một bên chừa lối đi cho cô vào nhà.“Sao em biết anh ở tầng nào mà lên?” Anh vừa nói vừa lấy dép đi trong nhà ra cho cô thay, sau đó đi thẳng vào bếp rót một ly nước.“Em hỏi Vương tiểu thư.” Cô nhẹ nhàng cười, thay giày rồi bước vào phòng khách ngồi xuống sofa.Hạ Thiên Vũ đặt ly nước lên bàn, thuận thế ngồi xuống đối diện với cô.
Hôm nay anh mặc áo phông và quần thể thao lửng đơn giản.
Đã rất lâu rồi cô mới được nhìn thấy anh diện trang phục thoải mái như thế này, so với hình tượng nghiêm chỉnh khoác vest, anh có vẻ phù hợp với phong cách trẻ trung này hơn.“Uống nước đi.”“Cảm ơn anh.” Cô cầm lấy ly nước uống một ngụm, khẽ liếm môi.
“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”“Em muốn hỏi chuyện gì?” Anh cười nhàn nhạt.
“Chuyện của anh, chuyện của Tiểu Hoa, hay chuyện của Hạ gia?”Không khí giữa hai người hôm nay có chút khác lạ, không vui vẻ như bình thường.“Tất cả.”Ánh mắt Hạ Thiên Vũ ngưng đọng lại trên khuôn mặt Hạ Thường Hi, khóe môi anh giữ độ cong nhất định, không vui vẻ cũng không sầu thảm, chỉ là đơn điệu một loại cảm xúc không tên.
Sau đó anh thu tầm mắt lại sơ ý lướt qua bàn tay đang đeo nhẫn của cô, giọng nói ấm áp dễ nghe vang lên:“Nhờ ai đó mà hôm nay ở công ty và ở nhà đều rối tung hết cả.
Ở biệt thự ồn quá, nên anh mới trốn về đây.” Anh chú ý vẻ mặt của cô, chậm rãi nói tiếp: “ Tiểu Hoa khóc rất dữ dội, nhốt mình trong phòng, nên mẹ anh phải gọi Minh Viễn đến dỗ dành em ấy.
Còn ba anh và ông nội chắc giờ này vẫn còn ở trong thư phòng, hai người họ muốn gọi em trở về, nhưng hiện giờ ở công ty vẫn còn rất nhiều việc rắc rối, nên chắc vẫn chưa gọi cho em được đâu.”“Vậy sao anh lại bỏ đi?” Cô thắc mắc.
“Dù anh không quan tâm chuyện của Innal thì Thiên Hoa vẫn là em gái anh mà, sao lại bỏ mặc cô ấy như vậy?”Hạ Thiên Vũ điềm tĩnh tháo mắt kính xuống chơi đùa.“Anh và Minh Viễn đã quyết định đứng bên ngoài chuyện của em và Tiểu Hoa.” Nói đoạn, anh khẽ ngẩng đầu nhìn cô.
“Chuyện em nói ở họp báo, việc Tiểu Hoa cho em uống thuốc kích dục rồi dàn xếp để em phát sinh quan hệ với những người đó, là thật sao?”“Đúng vậy.” Cô nhẹ nhàng gật đầu, chú ý đến gọng kính của anh.
“Đó là kính không tròng sao?”“Ừm.”Vậy mà từ trước đến giờ cô cứ tưởng anh bị cận.“Anh thay Tiểu Hoa xin lỗi em.” Anh nói tiếp, ánh mắt đầy xót xa.Hạ Thường Hi nhìn anh, khẽ cười trừ: “Anh muốn em dừng việc khởi kiện cô ấy sao?”“Không, em cứ tiếp tục việc kiện cáo của mình.” Anh bình tĩnh trả lời.
“Anh chỉ là muốn thay Tiểu Hoa nói lời xin lỗi với em, em vì em ấy mà chịu quá nhiều nỗi ô nhục, anh không thể cứ im lặng được.”Hạ Thiên Vũ nói không sai, cô không những chịu nhục nhã vì Hạ Thiên Hoa một lần mà đến hai lần.
Nhưng chuyện xảy ra vào sinh nhật của cô cô quyết định vẫn là nên giấu anh.“Anh Thiên Vũ, anh không cần cảm thấy có lỗi với em, người có lỗi với em là Thiên Hoa mà.”“Nhưng với tính cách của Tiểu Hoa thì không bao giờ em ấy xin lỗi em đâu.” Anh cười.
“Ít nhất cũng nên có một lời xin lỗi vì hành động sai trái mà mình đã gây ra, đúng không?”Hạ Thường Hi lặng thinh nhìn anh, không biết phải nói gì với anh lúc này.Hai người duy trì không gian im lặng một lúc, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.
Sau mấy phút thì Hạ Thiên Vũ lại lên tiếng: “Tại sao em lại làm vậy?”Hạ Thường Hi không hiểu ý anh, hơi cau mày.“Tại sao em lại cố gắng phá hủy Innal và Hạ gia đến như vậy?” Anh thêm vào một số chữ.“Anh thật sự muốn biết sao?” Cô gượng cười, sâu xa nhìn anh.Hạ Thiên Vũ gật đầu không chút do dự, ánh mắt luôn điềm tĩnh đối diện với cô.Hạ Thường Hi chăm chú quan sát từng đường nét trên gương mặt anh, dừng lại ngay tại khóe mắt nơi có một trái tim lửa màu đỏ.Cô khẽ siết bàn tay trên đùi, thở nhẹ một tiếng, từ tốn nói anh nghe:“Em hận ông nội của anh, ba của anh, mẹ của anh, và cả em gái của anh nữa.” Nụ cười của cô mang theo một chút đau thương, chua xót nhìn anh.
“Mẹ em đáng lẽ đã có thể sống lâu hơn một chút, nếu không vì ông nội của anh, bà ấy đã có thể ru em ngủ thêm vài đêm.
Ba em đáng lẽ đã không rời bỏ em sớm như vậy nếu không phải vì ba của anh… Còn mẹ và em gái anh, chưa bao giờ để cho linh hồn của ba mẹ em được yên nghỉ.
Em có thể chấp nhận để họ nhục mạ em, chà đạp cơ thể em cũng được, nhưng với ba mẹ em thì không thể.
Tất cả mọi chuyện em làm, đều là vì hận, đơn giản thế thôi.”Lúc nói những lời này, cô không hề rơi một giọt nước mắt.
Bởi vì cô không muốn khóc vì những người này, không thể để hành động và lời nói của họ làm cô trở nên yếu đuối.“Nhưng tại sao…” “Tại sao em lại có thể nhẫn tâm làm đến mức thế này đúng không?” Cô chen ngang lời anh.Hạ Thiên Vũ im lặng.“Bởi vì…” Hạ Thường Hi hít thở thật sâu, bàn tay để trên đùi cuộn lại thành nắm đấm.
“Em không phải con ruột của ba em.”Sắc mặt anh liền thay đổi, cứng đờ như tượng sáp.
Mấy giây sau, anh khẽ chớp mắt, đôi môi hé mở nhưng không thể thốt nên lời, trong lòng có gì đó rạo rực khá lạ.“Em là con riêng của mẹ, nhưng ba em dù biết chuyện, vẫn để bà ấy sinh em ra, yêu thương em như con ruột.” Lời nói của cô nhẹ nhàng, hiện lên niềm yêu thương vô tận.
“Hoa Sơn không lớn cũng không đông đúc như biệt thự Hạ gia, nhưng đó là nơi chứa toàn bộ hạnh phúc mà em từng có.
Em mất mẹ rồi, sau đó lại mất ba, ngay cả ngôi nhà từng đầy ắp tiếng cười của họ cũng bị thiêu rụi.
Trước khi phát hiện chuyện em là con riêng, em đã luôn cố gắngnghĩ rằng dù làm thế nào cũng sẽ chừa lại một con đường sống cho Hạ gia, nhưng khoảng thời gian em ở Hạ gia chưa từng có lúc nào vui vẻ, em không hề có bất cứ thứ gì để luyến tiếc ở đây cả.
Nên đến khi em phát hiện sự thật, em thật sự không còn chút lí do nào để buông tha cho Hạ gia nữa…”“Tiểu Hi…” Hạ Thiên Vũ đau xót, khẽ gọi tên cô.“Thiên Vũ.” Cô cũng gọi tên anh nhẹ nhàng.
“Anh là niềm vui duy nhất mà em cảm nhận được khi sống ở biệt thự Hạ gia.
Nhưng em xin lỗi, kỉ niệm mà em có với anh không đủ để so sánh với những gì mà ông nội, ba mẹ và em gái anh để lại cho em.”Ánh mắt Hạ Thiên Vũ chợt tối, có chút lạc lõng nhìn về phía cô.Khi biết cô không cùng máu mủ với mình, trong lòng anh đã hiện lên một tia hạnh phúc khác thường.
Anh đã định tuôn ra hết những tình cảm cất giấu trong lòng, nhưng cô lại nói anh không đủ để cô từ bỏ hận thù, khiến trái tim anh như bị bóp thắt lại.“Vậy nên Thiên Vũ, ngay bây giờ anh hoàn toàn có thể mắng chửi em vì hành động vô tình này hoặc thậm chí anh có thể đuổi em đi cũng được.
Chúng ta không có quan hệ huyết thống, giữa anh và em, chúng ta chỉ là người dưng không cùng máu mủ ruột thịt ” Cô điềm tĩnh cất lời.Hạ Thiên Vũ quan sát biểu cảm bình tĩnh ưu nhã của cô, sau đó bật cười, tiếng cười có thêm hơi thở cay đắng: “Đồ ngốc, anh sẽ không bao giờ la em, cũng sẽ không bao giờ đuổi em đi.”Cô ngây người, nhíu mày: “Kể cả khi em khiến gia đình anh tan nát sao? Hoặc kể cả khi em dồn anh vào đường cùng?”“Tiểu Hi, anh đã từng nói rồi mà, cho dù em có biến thành một chú heo nhỏ không ai chơi cùng, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, cùng chơi với em.” Anh mỉm cười ôn nhu.
“Anh tin vào luật nhân quả.
Tiểu Hi, anh chưa bao giờ tự nói bản thân anh là người trong sạch, chiếc ghế Phó tổng giám đốc của Innal là nhờ gia thế của anh mà anh mới có được, dù có mất đi thì cũng là lẽ đương nhiên.”Câu trả lời của anh khiến cô thoáng giật mình.
Phản ứng chấp nhận này của anh không giống như cô đã nghĩ.“Đừng lo, em vẫn sẽ mãi là đứa em gái nhỏ của anh, chỉ cần em vẫn là em, anh vẫn sẽ yêu thương em như từ trước đến giờ anh vẫn làm.”Trước mắt Hạ Thường Hi thấp thoáng hiện lên một tầng sương lòe nhòe, cảm xúc cảm động từ tận đáy lòng lũ lượt dâng trào làm sống mũi cô cay cay.
Cô đá mắt lên trời cố để dòng lệ trôi tuột vào trong, sau đó mỉm cười nhìn anh: “Thiên Vũ, cảm ơn anh, chính nhờ có anh mà em mới biết hóa ra ở Hạ gia vẫn còn có một người thật lòng yêu thương em như vậy.”“Ngốc quá đi, cứ thích nghĩ chuyện không đâu.” Anh bật cười, đứng dậy vươn tay xoa đầu cô, xoay chuyển chủ đề: “Có đói bụng không? Anh làm món gì đó cho em.”Hạ Thường Hi đưa tay vuốt tóc điều chỉnh tâm trạng, đứng dậy theo anh đi vào bếp.“Anh làm gì cũng được, em không kén ăn cho lắm.” Cô chống hai tay lên bàn bếp nhìn anh đeo tạp dề.
“Màu hồng sao?”Cô chợt cảm thấy cái tạp dề màu hồng này rất quen mắt, hình như là anh mang từ biệt thự Hạ gia đến đây.“À cái này hả?” Anh khẽ cười chạm vào vạt tạp dề.
“Của Phi Phi mua tặng anh hồi bọn anh còn ở Mỹ, cô ấy bắt anh phải sử dụng mọi lúc mọi nơi nếu không sẽ giận dỗi khóc lóc, nên anh phải chấp nhận thôi.”“Thật sao?” Cô thoải mái cười tươi, sau đó chống cằm.
“Hừm, hai người biết nhau từ lúc còn ở Mỹ luôn sao? Kể em nghe đi, làm thế nào mà hai người lại trở thành người yêu vậy?”“Muốn biết lắm sao?” Anh bật bếp, vừa cười vừa mở tủ lạnh lấy rau củ.“Đúng vậy.
Một người học ở khoa quản trị một người học ở khoa âm nhạc, nhất định là định mệnh đã kéo hai người lại với nhau.”“Hôm nay em nói chuyện văn vở quá vậy?” Anh buồn cười nhìn cô.Hạ Thường Hi cũng mỉm cười nhìn anh, khẽ cắn môi một cái, lựa lời nói tiếp: “Em đoán nhé.
Anh không thích học ngành quản trị, mà thích học về âm nhạc nên mới gặp Vương tiểu thư đúng không?”Động tác nấu ăn của Hạ Thiên Vũ khựng lại, anh chớp mắt bần thần, sau đó quay sang híp mắt nhìn cô ngờ vực.“Chỗ ở của anh nhiều nhạc cụ như thế này, còn anh lại luôn miệng chối bỏ vị trí ở Innal, nên em mới đoán anh thích học nhạc.”Hạ Thường Hi nói không sai.
Căn hộ Soom này là nơi anh để nhiều loại nhạc cụ nhất trong số những căn hộ mà anh sở hữu.
Từ dương cầm, vĩ cầm, hồ cầm cho đến cả trống anh cũng có, xếp ngay ngắn đẹp mắt dọc theo tường và tủ sách, trên tường cao còn có treo thêm hai ba cây ukulele, nếu ai không biết mà bước vào có khi còn ngỡ căn hộ của anh là một phòng thu không chừng.“Lúc anh về nước đã bị ông nội đập vỡ mất một cây guitar, để bảo toàn số nhạc cụ mình có anh phải đành chấp nhận đến tập đoàn làm việc,”Anh bâng quơ nói, giọng điệu bình thản như thể chuyện đó không hề hấn gì đến anh.Hạ Thiên Vũ chỉ đơn giản làm một món canh rau củ với thịt, rất nhanh đã hoàn thành khâu sơ chế.
Cô chú ý thấy anh đã chuẩn bị gần xong, liền đưa tay lên bụng xoa xoa: “Anh này, em mượn phòng tắm một chút được không?”“Đau bụng sao?” Anh nhíu mày lo lắng.
“Có đau lắm không?”“Không sao đâu, em mượn phòng tắm một chút là được rồi.” Cô khẽ cau mày thành bộ dạng không được khỏe.“Em đi đến cuối hành lang là đến.” Anh chỉ tay.“Vâng, em xin lỗi nhé.” Cô vội vàng để lại một câu, sau đó chạy đi mất.Hạ Thường Hi đi dọc theo hành lang, nhưng không đi đến cuối đường, mà dừng lại trước một cánh cửa đang hé mở.
Từ kẽ hở nhìn vào cô chắc chắn đây là thư phòng của anh.Cô xoay đầu xác nhận anh vẫn ở bếp, sau đó mới cẩn thận lách người đi vào.
Ngón chân cô ở trên đế dép cố gắng nhón lên để không phát ra được tiếng động, rón rén đi đến bàn làm việc.Đèn phòng may mắn đang mở, thuận lợi để Hạ Thường Hi mở hết tủ này đến tủ khác.
Nhưng lại không hề nhìn thấy vật mà cô đang muốn tìm.Trải qua 5 phút, nhưng cô vẫn còn bối rối vì không tìm ra món đồ mình cần trong phòng, nhưng rõ ràng món đồ đó chỉ có thể nằm trong phòng làm việc thôi.Cô lại mở hộc tủ ra tìm lại lần nữa…“Em đang tìm cái này sao?”Hạ Thường Hi giật mình, đứng phắc dậy.Ở ngoài cửa, Hạ Thiên Vũ giơ con dấu trong tay lên, sắc mặt điềm đạm không có vẻ gì là bực tức hay ngạc nhiên.“Anh…” Hạ Thường Hi bị bắt quả tang tại trận, không thể chối cãi được hành động lén lút của mìnhHạ Thiên Vũ bước vào phòng làm việc, thoải mái nắm lấy cổ tay cô kéo cô ra giữa phòng, giơ con dấu trong tay của mình lên trước mặt cô.Hai mắt cô mở to trước hành động của anh, không tài nào đoán được lí do anh làm như vậy.“Em muốn lấy con dấu của anh để đóng dấu vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, đúng không?” Anh hiểu được ánh mắt cô muốn nói gì, thong dong nói ra ý định của cô.
“Anh không nghĩ đến em lại biết kĩ như vậy, ngay cả chuyện anh thường kí hợp đồng bằng con dấu cũng biết.”“Thiên Vũ, em…” Cô lắp bắp, nhưng phát hiện ra bản thân không còn lời gì để biện mình được, bây giờ thì cô mới hoàn toàn hiểu được cảm giác của Thẩm Thụy lúc ông ta bị cô bắt thóp.
“Em xin lỗi…”Hạ Thiên Vũ cúi đầu nhìn cô, sau đó với lấy điều khiển TV mở lên kênh tin tức.“…mới nhất mà chúng tôi vừa nhận được, trợ lí riêng của Phó tổng giám đốc bất động sản Innal Hạ Thiên Vũ vừa đưa ra thông báo rằng Phó tổng Hạ quyết định sẽ chuyển chượng toàn bộ 20% cổ phần trong tập đoàn Innal của mình cho Tổng giám đốc công ty thời trang Wonderland Hạ Thường Hi.
Theo nhiều dữ liệu mà chúng tôi tổng hợp, nếu Hạ Thường Hi chấp nhận số cổ phần này, cộng với số cổ phần cô ấy đang có và vừa thu mua được vào chiều nay thì cô ấy sẽ có đến 26% cổ phần trong tập đoàn Innal.
Trong khi đó Chủ tịch Hạ Hầu Quân và Tổng giám đốc Hạ Quân Kiệt đang lần lượt nắm giữ 37% và 25% số cổ phần, với diễn biến này tập đoàn Innal liệu sẽ có một sự thay đổi nội bộ chăng? Được biết Hạ Thiên Vũ là con trai cả của…”Phóng viên nói xong nội dung quan trọng thì Hạ Thiên Vũ liền bấm nút tắt TV.Vẻ mặt Hạ Thường Hi vẫn còn chưa hết sững sờ, nói thẳng thắn thì chính là bàng hoàng.
Cô thật sự đã sốc khi nhìn thấy tin tức chấn động này, mất một lúc mà vẫn chưa khôi phục lại được trạng thái bình thường.“Bây giờ thì không còn cần con dấu này nữa rồi chứ?”Hạ Thiên Vũ xoay người đi đến tủ sách, lấy ra khoảng ba bốn cuốn sách dày, lộ ra một cửa két sắt được giấu ẩn bên trong.
Anh bấm mật khẩu, lấy từ trong két sắt ra một bản hợp đồng, bước đến bên Hạ Thường Hi đưa ra trước mặt cô.“Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần anh đã soạn sẵn, anh đã ký tên và đóng dấu rồi, bây giờ chỉ còn thiếu chữ ký của em thôi.”Hạ Thường Hi đơ người nhìn hợp đồng trong tay anh, mọi hành động của anh đều xảy ta quá nhanh chóng, không hề để cho cô một giây nghỉ ngơi tiếp thu, khiến cô cứ mãi ngây ngốc không biết phản ứng như thế nào.
Mất nửa ngày trời, cô mới tìm lại được giọng nói của mình:“Thiên Vũ… Anh… Anh biết chuyện này từ lúc nào?”Hạ Thiên Vũ khẽ cười nhìn điệu bộ của cô, nhẹ nhàng trả lời: “Từ sau khi buổi họp báo của em kết thúc, anh đã cho người soạn hợp đồng rồi.
Anh biết em muốn chiếm lấy toàn bộ Innal.”“Nhưng… Làm sao anh biết em sẽ đến tìm anh?”“Tiểu Hi.” Anh đặt tay lên đỉnh đầu cô cưng chiều.
“Dù anh không thích mấy chuyện làm ăn thương trường cho lắm, nhưng ít nhất anh vẫn sẽ hiểu được vài việc.
Nếu anh đoán không sai, em sẽ lấy trộm con dấu của anh để đóng vào hợp đồng do em soạn sẵn, sau đó đợi những cổ đông ở phe anh bán hết cổ phần, từ từ thu mua lại toàn bộ, đúng không?”Hoàn toàn đúng… Không sai một chỗ nào…Cô há hốc mồm miệng, không nghĩ tới đường đi nước bước của mình lại bị anh nhìn thấu dễ dàng như vậy.“Thiên Vũ… em… em thật sự không cố ý lợi dụng anh…” “Không sao mà.” Anh nhẹ nhàng cắt ngang lời cô.Bàn tay anh di chuyển, yêu thương vuốt ve lên gò má mịn màng của cô, sau đó đặt hợp đồng vào tay cô, xoay người cất con dấu về chỗ cũ.“Anh không ngại để em lợi dụng anh, ít nhất anh sẽ cảm thấy bản thân vẫn làm được điều gì đó cho em.”“Thiên Vũ…”“Tiểu Hi.” Anh đứng ở bàn làm việc, tựa người lên bàn nhìn về phía cô.
“Anh thật sự rất thích em.”Hạ Thường Hi bất giác nín thở, hoàn toàn không lường trước được việc anh sẽ bộc lột tình cảm trực tiếp một cách bất ngờ như vậy.“Chúng ta là anh em họ, nên tình cảm của anh là vô cùng sai trái.
Anh biết điều đó và luôn cố kiềm nén cảm xúc của mình.
Nhưng anh vẫn không chấp nhận được việc em ở bên cạnh Trịnh Minh Thành hay kể cả Sở Lập Thành, anh luôn ước anh và em có thể là hai người lạ vô tình gặp mặt, để anh có thể làm quen, theo đuổi rồi tỏ tình em mà không bị bất cứ ai dòm ngó.” Anh nhẹ nhàng nói, ánh mắt chứa đầy tình cảm.
“Lúc nãy khi em nói em là con riêng, anh xin lỗi vì khi đó thật tình anh đã cảm thấy vui trong lòng.
Nhưng dù vậy thì bây giờ anh vẫn không thể đường đường chính chính nói muốn chúng ta ở bên nhau.
Anh và em bây giờ đang ở hai chí tuyến trái ngược, hơn nữa em đã nhận lời cầu hôn của người khác rồi.” Anh hướng mắt đến bàn tay cô.Hạ Thường Hi cũng theo quán tính nhìn xuống tay, mới hiểu rằng anh đang nói đến chiếc nhẫn ở ngón áp út.“Nhớ gửi thiệp cưới cho anh.” Hạ Thiên Vũ mỉm cười.
“Sở Lập Thành là một người đàn ông tốt, nếu là anh ta thì anh có thể yên tâm từ bỏ em."“Sao anh biết người em sẽ cưới là anh ấy?” Cô ngạc nhiên.“Anh nhìn thấy tình cảm của em dành cho anh ta trong mắt em.”Rõ như vậy sao?“Với tư cách là người đi trước và đã có bạn gái, anh cảm thấy cả em và Sở Lập Thành hai người đều đặt nhau ở trong lòng, nhưng có vẻ như em lại là người duy nhất chưa nhận ra tình cảm của mình.
Tiểu Hi, đừng để anh ta chờ đợi quá nhiều, không có ai có thể hi sinh nhiều vì em như anh ta cả.”Chủ đề của cuộc nói chuyện bỗng chốc bị thay đổi.Hạ Thường Hi cẩn thận khắc sâu từng câu từng chữ của Hạ Thiên Vũ vào trong đầu.
Ngay lúc này cô rất muốn khóc, nhưng đồng thời cũng không muốn để một mặt yếu đuối của mình lại lộ ra.“Được rồi, quay lại chủ đề chính đi.” Anh hắng giọng, bước đến trước mặt cô.
“Anh đã vì em mà quay lưng lại với Hạ gia rồi, em không được để 20% cổ phần này của anh thành công cốc, được chứ?”“Thiên Vũ, cảm ơn anh.” Cô chủ động sà vào lòng anh, vòng tay qua eo anh ôm thật chặt.Cả người Hạ Thiên Vũ phút chốc cứng đờ, sau đó cũng tự nhiên ôm lấy cô, lần đầu tiên được cảm nhận cơ thể mềm mại của cô thật gần.“Với những gì mà Hạ gia đã đối xử với em, em xứng đáng có được số cổ phần này, đừng nghĩ nhiều quá.” Anh ôn nhu vuốt nhẹ lên mái tóc dài