Hôm nay tròn 1 năm ngày Hạ Thường Hi mất.Trịnh Minh Thành phát hiện ra bản thân không biết cô thích hoa gì, nên cuối cùng chọn một bó hoa cúc trắng thật đẹp đến viếng mộ cô.
Bởi vì ngày giỗ cô rơi vào ngày đi làm, nên hắn chỉ có thể đến vào lúc sáng sớm.Hiển nhiên hắn không phải người duy nhất lựa chọn thời điểm này để viếng mộ.Nhìn thấy bó hoa dạ lan hương màu trắng trên tay Sở Lập Thành, hắn đoán có lẽ đó là loài hoa mà cô yêu thích.Hai người gặp nhau chỉ gật đầu một cái, sau đó cùng đặt hai bó hoa lên bia mộ.Mắt hắn nhìn thoáng qua bức ảnh trước bia, tâm trạng phức tạp ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong ảnh.
Cô không cười, chỉ là khóe môi hơi cong, có chút lãnh đạm, cũng có chút đau thương."Thời gian trôi nhanh thật." Hắn vô thức nói.Sở Lập Thành cũng nhìn bức ảnh, đôi mắt ngập tràn nhung nhớ cùng xót xa."Mới đó mà đã tròn 1 năm ngày cô ấy cùng với đứa bé rời bỏ tôi." Anh chậm rãi thở dài."Tôi tự hỏi nếu ngày đó tôi kiên quyết không chấp nhận chia tay, kết quả liệu có thể khác đi không?""Sẽ không." Anh bình thản trả lời giúp hắn.
"Bởi vì nếu anh không chấp nhận, tôi sẽ chen vào giữa hai người."Trịnh Minh Thành khẽ cười nhạt: "Anh có tư cách sao?"Sở Lập Thành rút bao thuốc ra châm một điếu.
"Cô ấy đã hứa sẽ trở về bên tôi ngay khi kế hoạch hoàn thành, chẳng qua anh phát hiện quá sớm." Anh rút thêm một điếu đưa cho Trịnh Minh Thành.Hắn cầm lấy điếu thuốc trong tay anh, tự mình châm lửa rồi rít một hơi, nhả ra làn khói trắng."Vậy là cô ấy đã tính trước cả chuyện khi nào sẽ chia tay tôi.""Phải." Anh nhàn nhạt nói.
"Cô ấy tính toán rất nhiều chuyện, còn tính luôn cả chuyện khi mất đi sẽ chia tài sản như thế nào, một cô gái 19 tuổi mà lại đi làm di chúc, đúng là lạ đời."Một nụ cười gượng gạo tang thương xuất hiện trên môi Trịnh Minh Thành.Hai người đàn ông cao lớn đứng trước bia mộ, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ có khói trắng lượn lờ thả ra không trung rồi chậm rãi tan biến."Sau này cậu tính sẽ thế nào?" Trịnh Minh Thành không nhanh không chậm lên tiếng hỏi anh."Về chuyện gì?" Sở Lập Thành thoáng lướt qua nhìn hắn.Ngón tay Trịnh Minh Thành kẹp điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi: "Nghe nói những người lụy tình như cậu sẽ ở một mình đến cuối đời khi người yêu mất.
Cậu có tính sẽ như vậy không?"Anh khẽ cười thành tiếng, ngước nhìn đám mây xa xăm đang trôi: "Tôi chưa nghĩ tới.
Mỗi ngày trôi qua tôi đều lao đầu vào công việc, vì thả lỏng một chút sẽ lại nhớ cô ấy.""Dù sao cậu cũng là đàn ông mà.
Nếu cần tôi có thể dẫn cậu đi giải tỏa." Trịnh Minh Thành gượng gạo nhếch môi."Cảm ơn, nhưng anh nói lời này trước mặt cô ấy không sợ cô ấy giận sao?""Cô ấy quen rồi, sẽ không trách tôi." Hắn khẽ cười."Thành ý của anh tôi sẽ lưu lại, chỉ là bây giờ tôi vẫn chưa muốn để ai khác thay thế cô ấy."Trịnh Minh Thành nhẹ nhàng gật đầu đã hiểu, hắn chăm chú nhìn bức ảnh trên bia mộ thêm một lúc thì thuốc cũng đã hết, lướt mắt sang nhìn Sở Lập Thành một cái: "Tôi còn phải đến công ty, xin phép đi trước.""Chào." Anh gật đầu.Trịnh Minh Thành cũng gật đầu, sau đó xoay người bước đi.Hắn đi không bao lâu thì nhìn thấy Hạ Thiên Vũ và Lục Minh Viễn cùng nhau bước vào.Ba người cùng lúc chạm mặt, chẳng ai nói gì chỉ im lặng gật đầu chào hỏi rồi lướt qua nhau.***Suốt 1 năm qua Trịnh Minh Thành luôn ở một mình, chưa bao giờ có thêm một người phụ nữ nào khác ở bên cạnh từ lúc cô rời đi.
Không phải hắn cấm dục, cũng chẳng phải vì nặng tình, nhưng chỉ là hắn không tìm thấy hứng thú đối với bất kì ai, dù là cảm giác cần có người ở bên cạnh cũng không có.Thế nên Lương Trạch Đệ ít nhiều cũng cảm thấy lo lắng cho người anh này.Thật ra hắn đã sớm không còn cảm thấy lưu luyến tình cảm với cô nữa, hắn yêu cô, nhưng cũng chưa quá sâu đậm đến mức cô ra đi hắn sống không bằng chết.
Hắn ở một mình suốt như vậy đích thực chỉ vì cảm thấy buồn tẻ không muốn ở gần ai.Trịnh Minh Thành cũng cố gắng giải thích cặn kẽ cảm giác của mình cho Lương Trạch Đệ nghe, nhưng cuối cùng anh vẫn cảm thấy không yên tâm, một ngày đẹp trời dúi vào tay anh một tấm danh thiếp."Bản Ngã" - cái tên kì lạ được in bắt mắt trên tấm danh thiếp màu đỏ.
Hắn hỏi đây là đâu, nhưng anh chỉ trả lời thần bí rằng đó là nơi giúp hắn được sống thật với chính mình.Vốn dĩ Trịnh Minh Thành không có ý định đi đến chỗ này, nhưng vào một đêm buồn chán được tan làm sớm, hắn quyết định lái xe đến đó thử.Người tiếp đón hắn là Giám đốc của nơi này.
Ông ta nhận ra hắn, nên vô cùng hồ hởi chào đón.Hắn nhìn khung cảnh, thầm đoán đây có lẽ cũng là một quán bar, hoặc một tụ điểm ăn chơi gì đó.
Hắn đã quen với những nơi như thế này, nên chỉ nhàn nhạt yêu cầu phòng riêng.Giám đốc biết hắn đến lần đầu, ba hoa nói gì đó liên quan đến tìm người phù hợp, sau đó nhấc mông chạy đi thu xếp.Trịnh Minh Thành được đưa đến khu vực khách VIP, phòng riêng cách âm.Căn phòng này không khác gì phòng ngủ.Hắn nhíu mày quan sát xung quanh, phát hiện ra ngoại trừ việc nơi này giống phòng ngủ, còn có rất nhiều vật dụng thú vị, hắn cực kì quen thuộc với những món đồ này.Giờ thì hắn mới hiểu vì sao hội quán này lại được gọi là "Bản Ngã".
Đúng là một nơi vô cùng thích hợp để được sống thật với chính mình.Thằng nhóc Lương Trạch Đệ này cũng quá thương anh trai rồi.Tầm mắt hắn lia thấy một chiếc mặt nạ màu đen, khóe môi của hắn nhạt nhẽo nhếch lên một cái, rảnh rỗi cầm lấy đeo lên.Đang lúc hắn thích thú nhìn những vật dụng trong phòng, cửa đột nhiên mở ra.Trịnh Minh Thành quay đầu, sắc mặt thâm trầm không có mấy thay đổi.Bước vào là một người phụ nữ ăn mặc đơn giản, áo sơ mi và quần jeans.
Cô cũng đeo mặt nạ giống hắn, chỉ là nó màu trắng.Hắn cảm thấy có chút kì lạ, muốn nói căn phòng này đã có người đặt thì người kia đã lên tiếng: "Hôm nay anh là bạn cặp của tôi sao?"Cô đặt túi xách lên tủ cạnh cửa, từng bước đi đến đứng trước mặt hắn.Trịnh Minh Thành cúi đầu nhìn người phụ nữ chỉ cao đến cằm hắn này, đột nhiên lại nghĩ đến người con gái kia lúc trước cao tới ngực hắn vô cùng nhỏ bé, người này lại cao hơn một chút, so với cô gái nhỏ kia có lẽ lại vừa tầm với hắn hơn."Anh có phải người nổi tiếng không? Tôi cảm thấy trông anh rất quen." Cô đưa tay lên muốn thử cởi bỏ mặt nạ.Nhưng còn chưa chạm được mặt nạ, cổ tay đã bị hắn giữ lại."Cô tên gì?"Người phụ nữ nhìn hắn một lúc, sau đó phì cười: "Anh mới đến đây lần đầu đúng không?"Hắn không trả lời, vẫn chăm chú nhìn cô."Ở đây không được phép hỏi tên của đối phương." Cô mỉm cười.
"Quần áo của anh nghiêm chỉnh như vậy, chắc là bị lạc vào đây rồi." Sau đó cô giật tay ra, xoay người cầm lấy túi xách.
"Để tôi đi đổi phòng."Cô vừa mới định gạt tay nắm cửa, phía sau liền truyền đến giọng nói trầm thấp của hắn: "Ở lại đi."Lúc cô hiếu kì quay đầu lại, hắn đã di chuyển đến quầy rượu lấy ra một chai rượu vang đỏ cùng hai ly thủy tinh."Tôi cảm thấy khá hứng thú với nơi này rồi, cô hướng dẫn tôi đi."Không hiểu sao hắn đột nhiên cảm thấy cô gái này có điều gì đó rất hấp dẫn, dáng vẻ vô tư như vậy hắn là thấy lần đầu.Trịnh Minh Thành quay về dáng vẻ thân sĩ lịch thiệp, thong dong mở nút chai rót ra hai ly rượu.Bộ dáng của hắn thành công thu hút sự chú ý của người phụ nữ.
Cô như bị mị lực của hắn quyến rũ, bất giác tiến đến quầy bar trong phòng ngồi xuống đối diện."Tôi đến đây để giải trí, anh lại muốn tôi thành người hướng dẫn sao?" Cô nhận lấy ly rượu hắn đưa cho."Chỉ cần nói cho tôi biết phải làm gì ở đây là được, biết đâu tôi lại có thể giúp cô giải trí?" Hắn khẽ cười.Người phụ nữ nhấm nháp chút rượu vang đỏ, ý vị quan sát người đàn ông bí ẩn này."Anh đã tham quan thử căn phòng này chưa?"Trịnh Minh Thành im lặng gật đầu."Anh có biết những vật dụng trong phòng này dùng để làm gì không?" Cô tán thưởng nhướng mày.Hắn lại gật đầu lần nữa."Thú vị đấy." Cô mỉm cười.
"Nhưng ở đây có quy định khá đặc biệt: chúng tôi đến đây thỏa mãn cho nhau, nhưng không quan hệ tình dục."Trịnh Minh Thành tưởng như mình vừa nghe thấy được một câu chuyện đùa, không kiềm được bật cười: "Ý cô là làm tất cả mọi thứ nhưng không quan hệ tình dục?""Đúng vậy.""Cô nghĩ mình có thể thỏa mãn dù không làm tình?" Hắn uống một ngụm rượu, nhướng mày hiếu kì.
"Cô cũng chắc chắn mình có thể khiến người khác thỏa mãn mà không cần làm tình sao?"Cô nghe hắn nói có vẻ như đang khiêu khích mình, liền châm biếm nhìn hắn."Anh chắc là người chỉ thỏa mãn nhu cầu bằng việc quan hệ tình dục thông thường nên có lẽ sẽ không hiểu được đâu, nên tôi nghĩ anh nên rời đi đi, anh không thể hòa hợp với Bản ngã được."Đây là lần thứ hai Trịnh Minh Thành bị một người phụ nữ dùng thái độ khiêu khích nói chuyện với hắn.Mà phụ nữ trong mắt hắn càng thích khiêu khích đàn ông thì lại càng quyến rũ.Trịnh Minh Thành mỉm cười kì lạ, đứng dậy đi vòng qua quầy bar ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ.
Hắn nở nụ cười ma mị: "Cô là đang nghĩ tôi không đủ sức chinh phục được cô sao?"Cô suýt nữa đã bị nụ cười của hắn hớp hồn, nhưng cuối cùng vẫn giữ được tỉnh táo, tự tiện chạm ly với hắn, nhấp chút rượu."Nếu anh lên giường với tôi, tôi sẽ làm anh phải khóc đó."Khóe môi Trịnh Minh Thành cong lên thần bí, khuôn mặt đẹp trai bị mặt nạ che đi chậm rãi lại gần, kề sát khuôn mặt của người phụ nữ."Không, cô mới là người phải khóc." Đầu hắn dịch chuyển, trầm thấp nói bên tai cô.
"Cô là người khổ dâm, cô nằm dưới."Quả nhiên cả người cô liền thoáng cứng đờ, ngạc nhiên nhìn sang góc mặt nghiêng của hắn.Hắn cũng quay đầu, đầu mũi hai người khẽ chạm nhau.Người phụ nữ này không dùng nước hoa, hương thơm tự nhiên của cô rất dễ chịu, làm hắn cũng dần cảm thấy thích mùi hương này.Từ người hắn bất giác tỏa ra mùi vị dụ hoặc, hòa với hương bạc hà cùng rượu đỏ làm cho người phụ nữ dần trở nên say mê."Làm sao anh biết?" Cô chậm rãi hỏi, chóp mũi bị hắn cọ vào có chút ngưa ngứa.Trịnh Minh Thành đã từng chơi đùa không biết bao nhiêu phụ nữ, hắn nhìn thấy phản ứng của cô liền phán đoán ra được cô là kiểu người như thế nào, phải làm sao để dụ dỗ cô.
Hắn khẽ cười thành tiếng, cố tình dùng đầu mũi cọ lên mặt cô, cánh môi và hơi thở trêu đùa đôi môi đỏ mọng."Những người thích khổ dâm thường rất mạnh miệng, nhưng khi lên giường rồi thì mặc xác để người ta hành hạ.
Cô gái, luận về chuyện trói tay trói chân, có lẽ tôi còn hiểu biết nhiều hơn cả cô đấy.""Hừm." Cô hừ lạnh.
"Anh không có bản lĩnh đó.""Thật không?" Hắn mỉm cười.Người phụ nữ này thật sự không tin hắn có thể làm cô phục tùng, trong ánh mắt không hề có nửa điểm coi trọng hắn.Đã rất lâu rồi Trịnh Minh Thành mới có cảm giác muốn chinh phục phụ nữ, hắn khẽ hắng giọng, bàn tay đưa lên mơn trớn khuôn mặt cô, sau đó giọng nói hắn quyến rũ vọng vào tai cô: "Cho tôi một đêm, tôi sẽ khiến cô phải tự nguyện trở thành người phụ nữ của tôi."Người phụ nữ có chút si mê nhìn hắn, hương bạc hà lạnh lẽo bay vào mũi cô chẳng những không khiến cô sợ hãi mà còn khiến cô muốn gục ngã vào lòng hắn.Nhưng với cái tính kiêu kì của cô, cô không muốn dễ dàng sa lưới như vậy.Cơ thể mềm mại bên cạnh hắn lơ đễnh một lúc, sau đó từ từ bình thường trở lại, ánh mắt điềm tĩnh đối mặt với hắn."Người phụ nữ của anh sao? Anh đang tưởng mình là nam chính phim truyền hình à?"Phản ứng của cô đi ngược lại với dự đoán của Trịnh Minh Thành, nếu là bình thường cô nhất định sẽ khiêu khích nghênh tiếp hắn nhưng vẫn lộ ra ý định muốn dây dưa, nhưng bây giờ lại thẳng thừng từ chối.
Kết quả này làm hắn nhất thời sượng người."Anh trai, buổi tối tuyệt vời của tôi bị anh phá hỏng mất rồi, tôi đi đây." Cô vừa dứt lời, liền đứng dậy rời đi.Hắn giương mắt nhìn cô bước đến cầm lấy túi xách, không hề có một giây do dự cầm túi xách, mở cửa đi ra ngoài.Lần đầu tiên suốt 31 năm sống trên đời hắn bị một người phụ nữ từ chối.Trịnh Minh Thành thậm chí còn chưa di chuyển tầm mắt, mãi một lúc sau, hắn mới bần thần cầm ly rượu uống cạn sạch.
Bản tính thích chinh phục của hắn bỗng dưng trỗi dậy, hắn cực kì muốn chơi đùa với người phụ nữ này, nhưng nghĩ lại hắn chợt cảm thấy đuổi theo cô có phải quá mất mặt đi?Hắn tự cười chính bản thân hắn, sau đó tháo mặt nạ xuống vứt xuồng sàn, đạp lên mà rời khỏi căn phòng.***Biệt thự Trịnh gia.Trịnh Lạc Khải ngồi ở đầu bàn ăn, hai bên là Âu Dương Kỳ, Trịnh Minh Kiệt và Trịnh Minh Thành, Trịnh Minh Dực."Em không thích cô thư kí mới của anh chút nào.""Cô ấy làm gì em?" Trịnh Lạc Khải gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Âu Dương Kỳ."Cô ta không có làm gì em hết, nhưng mà em cảm giác cô ta có tình ý với anh, anh nên thay thư kí đi." Bà bất mãn cau mày."Thôi mà, thư kí Diệp vào làm mới hơn 1 tháng, em đừng có nghiêm khắc như vậy, do cô ấy thân thiện nên mới thế thôi.""Hai cô thư kí trước anh cũng nói với em như vậy, rốt cuộc thì như thế nào? Anh thật là..." Âu Dương Kỳ mệt mỏi nhìn ông, thở hắt ra một hơi.
"Anh cứ giữ cái thói trăng hoa hoài như vậy làm sao em yên tâm ở nhà được đây? Không lẽ anh muốn em ngày nào cũng phải đến công ty quản thúc anh sao?""Được rồi được rồi, mấy đứa nhỏ còn ngồi ở đây mà em chừa mặt mũi cho anh một chút không được sao?" Trịnh Lạc Khải đặt tay dưới bàn xoa xoa đùi vợ dỗ dành.
"Ngày mai anh sẽ để em sắp xếp lại bàn thư kí cho anh, được chưa?""Như vậy còn chấp nhận được." Bà hơi giãn nét mặt, khẽ gật đầu.Chuyện Trịnh Lạc Khải thích liếc mắt đưa tình với phụ nữ bên ngoài không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Tiếng tăm của ông ta từ thời còn trẻ đã vang dội cả một thành phố, đến lúc trên đầu đã hai màu tóc rồi vẫn còn để lại nhiều tin đồn, hoặc kể cả khi đã li hôn vợ cũ cưới người tình về làm vợ mới ông vẫn không bỏ được tật xấu của mình.Từ lúc kết hôn, Âu Dương Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt ông ở bên ngoài vui chơi ong bướm, nhưng bà đã vô số lần nhìn thấy ông có hành động muốn quyến rũ phụ nữ, nên thường xuyên ghen đến độ nổ con mắt.
Nhưng dù sao thì tuổi của hai người cũng ngày càng lớn, cũng không còn đủ sức ham mê thú vui bên ngoài, nên sau giờ làm ông đều về nhà sớm khiến bà cũng đỡ lo âu.Thế nhưng dù là vậy Âu Dương Kỳ vẫn không thể hoàn toàn yên lòng được.
Phụ nữ trẻ đẹp bên ngoài dám bán thân thể đi theo đàn ông phần lớn là vì tiền, nhưng chồng bà chẳng những nhiều tiền mà nhan sắc cũng rất được, cao ráo rắn chắc hoàn toàn không phải kiểu đại gia bụng to, nên ngoài tiền bọn họ còn có thể say đắm ông vì vẻ bề ngoài.
Tuy bà hay được khen là trẻ hơn tuổi thật nhưng cũng không còn tươi tắn như thuở còn xuân, nên nhất nhất phải giữ chồng thật cẩn thận.Còn chuyện hai người thường hay tranh cãi vì cái tính đào hoa của Trịnh Lạc Khải ở biệt thự Trịnh gia, đã không còn gì xa lạ, cả ba anh em nhà họ Trịnh và người làm đều quen đến mức xem như đó là chuyện cỏn con trong nhà.Thế nên ngồi trên bàn ăn, nhìn thấy hai người nói chuyện qua lại về việc đổi thư kí, Trịnh Minh Thành, Trịnh Minh Dực và Trịnh Minh Kiệt đều không quan tâm.Vấn đề thư ký được giải quyết xong, Trịnh Lạc Khải lại quay sang nhìn ba đứa con, thấy không khí có chút tẻ nhạt, thở dài một tiếng: "Sao mà im ắng quá vậy? Sao không đứa nào nói chuyện?"Ông nói xong, đưa mắt nhìn ba người đàn ông vẫn cắm mặt cúi đầu ăn cơm, không có ai nói nửa lời."Ngày nào cũng có mỗi ba mẹ nói chuyện với nhau, ba đứa có mở miệng thì toàn là công việc làm ăn, không có gì gọi là bữa cơm gia đình hết."Bàn ăn vẫn không có tiếng trả lời.Sắc mặt Trịnh Lạc Khải dần khó coi, ông định mở miệng trách mắng, thì bàn tay Âu Dương Kỳ đã vỗ nhẹ lên cánh tay ông ngăn cản.Bà mỉm cười nhẹ nhàng với ông, sau đó quay sang bắt chuyện với Trịnh Minh Kiệt đầu tiên: "Minh Kiệt, hôm nay trên trường có vấn đề gì không con? Mẹ nghe nói dạo này học sinh năng động hơn trước nhiều lắm, chắc là con quản cực lắm hả?"Trịnh Minh Kiệt nuốt xong miếng cơm, khẽ cười với bà: "Không cực lắm đâu mẹ, công việc của con vẫn tốt, mẹ đừng lo quá."Âu Dương Kỳ an tâm cười với anh, sau đó lại nhìn Trịnh Minh Dực."Còn Minh Dực? Hôm nay con đi khảo nghiệm công trường đúng chứ? Có gặp vấn đề gì không?""Dạ không, thưa mẹ." Trịnh Minh Dực ngẩng đầu lên trầm tĩnh trả lời."Vậy còn Minh Thành? Con..." "Con không sao, cảm ơn dì."Bà còn chưa hỏi, Trịnh Minh Thành đã lạnh giọng cắt lời, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn."Minh Thành, con nói chuyện với mẹ bằng thái độ đó là như thế nào?" Trịnh Lạc Khải nhíu chặt mày, dáng vẻ nghiêm nghị.Hắn chậm rãi nhai hết thức ăn trong miệng, nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Âu Dương Kỳ ở phía đối diện, nét mặt không hề lộ ra bất cứ biểu cảm nào."Con xin lỗi."Âu Dương Kỳ tuy đã quen với thái độ xa cách của hắn, nhưng cũng không tránh khỏi ngượng ngịu, gượng gạo nở một nụ cười nhạt."Minh Thành, ba không muốn nói nhiều, con liệu mà chấn chỉnh lại thái độ của mình đi."Mối quan hệ giữa Trịnh Lạc Khải và Trịnh Minh Thành từ lúc hắn còn nhỏ đã không được tốt, chung quy cũng vì khi đó hắn là con trai trưởng, nên lối giáo dục của ông với hắn vô cùng hà khắc.
Sau này vì chuyện ông ngoại tình, li hôn mẹ hắn rồi cưới người khác thì mối quan hệ của hai cha con càng căng thẳng hơn.Trịnh Minh Thành tôn trọng Trịnh Lạc Khải khi ở công ty và trước công chúng, nhưng chỉ là đối với chuyện công việc, còn khi quay trở về biệt thự Trịnh gia hắn thường không nói chuyện nhiều với ông.Nếu vô tình hai người nói chuyện, nhất định sẽ có cãi vã.
Vì vậy Âu Dương Kỳ vừa nghe Trịnh Lạc Khải nói xong, sợ hắn đáp trả liền vỗ về trấn tĩnh chồng: "Thôi được rồi, anh đừng giận nữa.
Minh Thành lớn rồi chứ có phải con nít nữa đâu?""Em cũng đừng nghĩ vì nó là con riêng của anh nên dù có thái độ với em em cũng phải nhịn nó.
Em là mẹ thì có quyền dạy con, hiểu không?" Trịnh Lạc Khải nghiêm túc nhìn bà, rồi lại lướt mắt nhìn sang hắn.
"Cái thằng này lớn già đầu rồi nhưng mà không biết phép tắc gì hết, sau này không biết làm sao mà cưới được vợ."Trịnh Minh Kiệt nghe đến đây khẽ mím môi nhịn cười.Tiếng cười của anh chắc chỉ có Âu Dương Kỳ nghe thấy, nhưng không thoát được ánh mắt sắc bén của Trịnh Minh Thành.
Hắn liếc một cái cảnh cáo anh, rồi lại bình tĩnh nhìn Trịnh Lạc Khải."Ba muốn con cưới vợ ngay cũng được, ngoài kia không thiếu phụ nữ muốn kết hôn với con.""Đám con gái đó thì có tốt lành gì? Con dù sao cũng là con trai lớn, đi tìm hiểu tiểu thư nhà nào đó đi có phải tốt hơn không?" Trịnh Lạc Khải bắt được chủ đề, liền bắt đầu muốn thao thao bất tuyệt.
"Con xem con trai của lão Hoắc đi, cũng bằng tuổi con mà người ta đã có vợ sắp sinh rồi.
Hay là con trai lão Lục đi, lớn hơn con có bao nhiêu đâu, mà vợ người ta đã mang thai con thứ hai rồi.
Còn con đến giờ này vẫn còn ngồi ở đây một mình, khôn hồn thì mau đưa con dâu về ra mắt ba mẹ đi, không lẽ cứ để Minh Dực ngồi cạnh con hoài?"Nghe đến đây Trịnh Minh Kiệt thật sự không nhịn được nữa, bật cười một tiếng, ngay cả Âu Dương Kỳ ngồi bên cạnh cũng thoáng mỉm cười.Trịnh Minh Kiệt che miệng cười khúc khích, thậm chí còn có ý định nói một câu trêu ghẹo, nhưng ngay sau đó lại bị ánh mắt nhắc nhở của người đối diện nhìn đến, anh liền rất biết điều ngậm miệng lại.Không chỉ anh, mà cả Trịnh Minh Dực cũng ngẩng đầu, không hiểu nổi vì sao bản thân nằm không cũng dính đạn."Con thích mùi của Minh Dực." Hắn sắc mặt không biến đổi nói ra một câu.Trịnh Minh Dực quay đầu sang nhìn hắn, khẽ nhướng mày."Anh hai, anh đúng là biết đùa thật đó." Trịnh Minh Kiệt lại cười một tiếng, nói thay đáy lòng Trịnh Minh Dực.Trịnh Minh Thành chỉ hơi cong môi, sau đó gắp một miếng thịt kho bỏ vào chén của em trai út."Ăn nhiều vào." Sau đó lại gắp một miếng thịt khác bỏ vào chén của đứa em bên cạnh.
"Chú cũng ăn nhiều vào.""Minh Thành." Âu Dương Kỳ thấy thái độ của hắn đã hòa hoãn, liền liếm môi dịu giọng: "Hay dì tìm cho con một cô gái để con gặp thử được không?"Trịnh Minh Thành lạnh nhạt nhìn bà, hé miệng.
"Không cầ..."Hắn còn chưa nói dứt câu, ở đầu bàn đã phát ra một tiếng hắng giọng ho khan, hắn liền bổ sung thêm vào lời nói: "Con không cần đâu, những người dì sắp xếp gặp mặt con cảm thấy không hợp."Quả thực bà có mấy lần sắp xếp xem mắt cho hắn, nhưng hắn đi trong tình trạng bị ép buộc, nên không hề thoải mái, mà những vị tiểu thư kia cũng rất nhàm chán, nên hắn gặp chưa đến một tiếng đã khéo léo làm người ta bỏ đi."Thật ra cô gái lần này cũng rất tốt, chỉ là con bé đã 27 tuổi rồi, nhưng như vậy thì càng chính chắn hơn, đúng không?" Âu Dương Kỳ lựa lời thuyết phục anh.
"Cô gái đó là con gái út của nhà viện trưởng Lý, bây giờ đang là chuyên gia tâm lý trẻ em, gia cảnh tốt, học vấn tốt, ngoại hình lại vô cùng xinh đẹp nữa."Bà nói nhiều như vậy, nhưng cũng không ai ngắt lời."Minh Thành, con chịu khó sắp xếp thời gian gặp mặt người ta thử xem sao?""Dì à, hôn nhân không phải chỉ cần gặp là có được ngay đâu." Hắn thở dài."Chứ con quen mấy người rồi cũng có đi tới đâu đâu." Trịnh Lạc Khải buông đũa cáu gắt.
"Từ người nổi tiếng đến người trong công ty, rồi cả con nhà danh giá con cũng đụng đến, mà có thấy dẫn ai về ra mắt đâu.
Ngay cả cô con gái nhà họ Hạ đã định được ngày đính hôn rồi mà cũng..."Ông nói đến đây thì dừng lại.Sắc mặt Trịnh Minh Thành không có quá nhiều thay đổi, nhưng không khí trên bàn ăn lại đột nhiên bị trì trệ.Im lặng được một lúc, hắn mới nhẹ giọng: "Ba nói tiếp đi."Trịnh Lạc Khải cũng sượng đi không ít, ông uốn lưỡi mấy lần, sau đó hắng giọng, quả quyết nói: "Tóm lại là lần này con nghe lời đi gặp người ta thử, công việc gác lại cũng không sao, vẫn còn Minh Dực làm thay con, cứ yên tâm đi xem mắt."Trịnh Minh Thành biết hắn không từ chối được, chỉ im lặng "dạ" một tiếng.Ở bên cạnh hắn, Trịnh Minh Dực cố nén tiếng thở dài.Bàn ăn Trịnh gia lại quay về trạng thái trầm tĩnh ban nãy.***Cuộc hẹn xem mắt này được hẹn vào đúng một tháng sau.
Đáng lẽ Trịnh Minh Thành chỉ cần đúng giờ đến chỗ hẹn là được, nhưng hai vị phụ huynh kia lại không an tâm, sợ hắn lại giở trò chọc ghẹo làm con gái nhà người ta chạy đi nên buổi xem mắt đổi lại thành một bữa ăn tối của hai gia đình.Bữa tối được đặt sẵn ở một nhà hàng Tây, lúc ba người đến nơi là 6 giờ đúng, bởi vì là phía nhà trai, nên ngồi đợi một chút cũng không sao."Hôm nay con liệu mà cư xử cho tốt." Trịnh Lạc Khải nghiêm giọng nhắc nhở."Con biết rồi, ba đừng có làm như con là con nít như vậy."Trịnh Minh Thành lật đầu muỗng trên bàn lại, dựa vào hình ảnh phản chiếu trên muỗng chỉnh trang lại tóc tai."Hôm nay không phải là gặp mặt thông thường đâu, cẩn thận lời ăn tiếng nói vào.""Con biết rồi."Bọn họ ngồi đợi chưa đến 10 phút, nhưng Trịnh Lạc Khải đã nghiêm ngặt nhắc nhở đến 9 phút rưỡi.Chờ không lâu, nhà viện trưởng Lý cũng đến.Viện trưởng Lý và Lý phu nhân đi đầu, ở phía sau là một cô gái.Trịnh Lạc Khải và Âu Dương Kỳ đứng dậy chào đón vợ chồng viện trưởng, sau đó Trịnh Minh Thành cũng lễ phép bắt tay với hai người họ."Đã để ba người chờ lâu rồi, thật ngại quá." Viện trưởng Lý tươi cười."Không sao, viện trưởng cũng đừng khách khí quá." Trịnh Lạc Khải cười nhẹ một tiếng, sau đó chuyển chú ý sang cô gái đứng ở phía sau.
"Tiểu thư của viện trưởng đây sao?""À phải." Viện trưởng Lý kéo tay con gái dẫn cô đứng bên cạnh mình.
"Trịnh tiên sinh, Trịnh phu nhân, đây là con gái út của chúng tôi, con bé tên Lý Ân Nghiên."Lý Ân Nghiên dịu dàng cúi đầu, giọng nói ngọt ngào êm tai: "Chào Trịnh tiên sinh, Trịnh phu nhân và Trịnh thiếu ạ.""Ân Nghiên sao? Tên nghe rất hay." Âu Dương Kỳ ôn nhu mỉm cười.
"Ta gọi con là Nghiên Nhi được chứ?""Dạ vâng thưa phu nhân." Cô cong môi nở nụ cười xinh đẹp chuẩn mực."Con còn đứng đây làm gì?" Trịnh Lạc Khải vỗ vỗ khuỷu tay Trịnh Minh Thành mấy cái.
"Còn không chào Nghiên Nhi?""Trịnh tiên sinh cứ để bọn trẻ tự nhiên." Viện trưởng Lý khẽ cười hòa.Trịnh Minh Thành thong dong tiến lên một bước, đưa cánh tay ra trước mặt Lý Ân Nghiên, hắn duy trì điệu bộ lịch lãm, thân sĩ cong khóe môi mỉm cười: "Chào Lý tiểu thư, tôi là Trịnh Minh Thành."Giọng nói của hắn vừa phát ra, ánh mắt Lý Ân Nghiên đã có chút biểu hiện khác thường, cô hơi sượng đi, nhưng chỉ mấy giây đã trở lại bình thường, điềm tĩnh bắt tay với hắn."Chào anh, tôi là Lý Ân Nghiên."Lời cô vừa nói ra cũng khiến khóe miệng hắn thoáng đông cứng, nhưng rồi lại thả lỏng, bàn tay to của hắn nắm lấy tay cô, sau đó đưa lên môi mỏng hôn nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn."Quả nhiên là Trịnh thiếu nổi tiếng lịch lãm, ngoại hình và cả hành động đều ưu tú không chê vào đâu được." Lý phu nhân rất thưởng thức động tác hôn chào của hắn."Lý phu nhân quá khen rồi." Âu Dương Kỳ mỉm cười đáp lễ.Bốn người lớn qua lại vài câu khách sáo, sau đó lần lượt ngồi vào bàn tròn lớn.Trịnh Minh Thành theo phép tắt tháp tùng Lý Ân Nghiên, hắn cong môi vừa phải, đưa tay làm động tác mời, sau đó tự nhiên chìa ra khuỷu tay.Lý Ân Nghiên vòng tay vào cánh tay hắn, sóng vai với hắn tiến vào chỗ ngồi.Ở khoảng cách gần như vậy, mùi hương của cả hai đều chạy vào mũi của đối phương.Hôm nay cô dùng một chút nước hoa, nên mùi thoang thoảng của hương liệu hòa với mùi hương tự nhiên của cô tạo thành loại mùi dễ chịu thơm thơm bay vào mũi hắn.
Nhưng hắn thì khác, hắn không có thói quen dùng nước hoa, nên mọi hương thơm bạc hà từ người hắn cô đều ngửi thấy được.Cô hít thở nhẹ nhàng, từ từ nghe thử hương thơm của hắn, mùi hương hệt như trong trí nhớ khiến cô có chút bất an, di chuyển cũng trở nên cứng nhắc."Lý tiểu thư, cô không sao chứ?" Hắn cảm thấy bàn tay đang nắm cánh tay hắn có chút kì lạ, liền cúi đầu nhìn cô."Tôi không sao." Cô nặn ra một nụ cười nhạt.Trịnh Minh Thành kéo ghế cho cô ngồi xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh.Người lớn gọi vài món ăn, sau đó có ai đó khơi chuyện, bắt đầu bàn luận những vấn đề trên trời dưới đất.Nếu là một bữa ăn thông thường, Trịnh Minh Thành có thể thoải mái tham gia vào, nhưng đây là dịp đặc biệt, hắn thừa biết hiện tại hai vị phụ huynh kia muốn tạo điều kiện để hắn bắt chuyện với cô.Dù sao thì ở đây cũng rất buồn chán, hắn cũng không muốn phí công sức của hai người kia, nên đợi cho việc bàn luận trở nên sôi nổi, hắn từ tốn nghiêng đầu mở miệng nói chuyện với cô:"Lý tiểu thư, tôi nghe nói cô đang là chuyên gia tâm lý trẻ em?""À vâng, đúng là vậy." Lý Ân Nghiên cũng giữ thái độ nghiêm chỉnh tiếp chuyện với hắn."Tôi nghe nói phụ nữ am hiểu ngành tâm lý rất mạnh mẽ, cũng rất đáng sợ." Hắn khẽ nhếch môi.
"Bởi vì các cô rất biết cách đọc vị người khác."Lý Ân Nghiên sâu xa đánh giá hắn.
Vừa mới nói chuyện đã tấn công ngay như vậy, chính là muốn dọa cô bỏ chạy đây mà."Trịnh thiếu, tôi nghĩ là anh hiểu lầm ở đâu rồi, tôi là chuyên gia tâm lý trẻ em, tôi nghiên cứu về hành vi và tinh thần của những đứa trẻ, không phải người lớn.
Dù tôi có vài kiến thức tâm lý cơ bản thì cũng không có ham muốn đọc vị người khác."Lời nói của cô nhẹ nhàng điềm tĩnh nhưng lại vô cùng có khí thế, cộng với ánh nhìn cương quyết khiến cho hắn phải nhìn bằng một con mắt khác.Khí thế này phụ nữ xung quanh hắn rất ít ai có, người làm hắn ấn tượng nhất vẫn chính là cô gái nhỏ kia."Vậy là tôi nói sai rồi, mong Lý tiểu thư thứ lỗi cho tôi." Hắn cười khẽ.
"Khí chất của cô quả thực khiến tôi phải cúi đầu ngưỡng mộ.""Trịnh thiếu đừng nói quá, tôi chỉ là một người bình thường thôi." Cô nhẹ nhàng tiếp lời.
"Ngược lại với kinh nghiệm chuyên môn của tôi, tôi cảm thấy anh phải là người giỏi đọc vị người khác mới đúng.""Tôi sao?" Hắn nhướng mày."Anh biết đấy, tôi từng tiếp xúc với nhiều vị tổng tài, bọn họ thường đưa con đến nhờ tôi điều trị tâm lý, và tôi phát hiện càng là những người quyền cao chức trọng thì càng là những người rất dễ dàng nắm bắt được tâm lý người khác.""Vậy cô cũng cảm thấy tôi dễ dàng đọc vị được người khác sao?" Hắn đột nhiên nổi lên hứng thú với cô, vô thức nở nụ cười tà mị.Lý Ân Nghiên khẽ di chuyển điều chỉnh thế ngồi, sau đó lại nhìn hắn."Tôi nghĩ Trịnh thiếu có năng lực đọc vị phụ nữ hơn là đàn ông." Giọng của cô đột nhiên có chút khác lạ, có phần bí ẩn và khiêu khích.Âm thanh này lọt vào tai hắn vô tình gợi lại cho hắn nhớ đến một người phụ nữ khác.Lúc nãy khi nghe thấy giọng nói cô chào hắn hắn đã cảm thấy nghe rất quen, bây giờ cô thay đổi cách nói chuyện, hắn lại càng cảm thấy quen hơn.Đúng lúc này nhân viên phục vụ mang thức ăn đến.Lý Ân Nghiên thu lại ánh mắt, trở về dáng vẻ thanh nhã.
Cánh tay của nhân viên phục vụ đưa ra đặt phần ăn xuống trước mặt hai người, vô tình che đi mất một nửa khuôn mặt của cô, chỉ còn lộ ra đôi môi xinh đẹp điềm đạm giữ một độ cong nhất định.Trịnh Minh Thành cuối cùng cũng sáng tỏ.
Hắn nhìn nửa dưới khuôn mặt của cô, so sánh với khuôn mặt người phụ nữ đeo mặt nạ hắn gặp ở Bản Ngã hoàn toàn giống nhau.Đúng là thành phố này vẫn còn quá nhỏ.Nhân viên phục vụ dọn món xong liền cung kính cúi người rời đi."Nghiên Nhi, chúng ta gọi vài món đơn giản không biết có hợp khẩu vị của con không, nếu con không thích cứ gọi nhân viên đổi món nhé." Âu Dương Kỳ dịu dàng mỉm cười nhìn về phía hai người."Dạ vâng, con không kén ăn lắm đâu ạ." Lý Ân Nghiên khẽ cười."Vậy con ăn nhiều một chút, đừng khách sáo." Trịnh Lạc Khải cười rất tươi, khuôn mặt lộ ra gần hết nếp nhăn nhưng không già nua mà càng ấm áp.Sáu người cùng cầm dao nĩa dùng bữa, nhưng trước đó ông cũng không quên liếc mắt dặn dò con trai.Trịnh Minh Thành hiểu được ý ông, cũng trả lời bằng ánh mắt."Lý tiểu thư, chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không?"Lý Ân Nghiên vừa mới vừa bỏ một miếng ức gà đã cắt nhỏ vào miệng, chưa kịp nhai đã bị câu hỏi của hắn làm cho đứng hình.
Ánh mắt cô thoáng đông cứng, sau đó cố gắng nhai xong thịt trong miệng nuốt xuống, bày ra dáng vẻ bình tĩnh quay sang nhìn hắn."Tôi không nghĩ chúng ta đã từng gặp nhau đâu.
Ngoại hình ưu tú như Trịnh thiếu nếu đã gặp sẽ rất khó quên.""Vậy sao?" Hắn dường như không có ý định ăn, cầm ly rượu vang đỏ nhấm nháp một ngụm.
"Biết đâu lúc chúng ta gặp nhau đã bị che mất nửa mặt?"Nụ cười của cô sượng đi mất mấy phần.Hắn lắc lắc ly rượu, màu đỏ sóng sánh quyền quý đung đưa trong ly phản chiếu vẻ mặt