"Làm sao tôi có thể để con anh chết dễ dàng chứ ? Tôi muốn dày vò nó như dày vò anh..."
"Nhưng con không có tội. Linh Linh, đừng làm vậy được không ? Em muốn làm gì cũng được... đưa em về nhà cũng được, Linh Linh, không phải em muốn trở về nhà họ Phong sao ? Chỉ cần em không tổn thương con."
Kỳ Hạo Dương ra sức níu kéo lại một chút tình yêu thương của cô, nhưng Phong Hàn Linh tuyệt nhiên không muốn trao nó cho đứa bé trong bụng mình. Kỳ Hạo Dương anh đã gây ra quá nhiều lỗi lầm, dù anh có làm gì đi chăng nữa thì cũng không bù đắp được lại cho cô. Tám năm thanh xuân của cô, cứ thế mà mất đi. Trước kia, anh đối với cô tuyệt tình đến cỡ nào, hiện giờ, cô cũng sẽ như thế mà đối đãi với cha con anh.
Ngày hôm sau, sau khi bữa trưa kết thúc, Phong Hàn Linh cảm thấy chóng mặt vô cùng, hai mắt hoa lại, đầu đau như búa bổ. Cô hiểu, hiện giờ cô phải được cung cấp thêm máu để nuôi dưỡng con ác quỷ khát máu đang lớn dần trong bụng mình. Ngày ngày phải nhìn mũi kim sắc nhọn đâm vào da thịt mình, Phong Hàn Linh đau đến phát khóc, dần nảy sinh bóng ma tâm lý đối với chuyện này. Cô rất sợ, luôn tìm cách trốn tránh.
"Đã xong rồi, thiếu phu nhân, cô có thể yên tâm rồi."
Phong Hàn Linh đứng dậy, mệt mỏi bước vào trong phòng tắm. Nhìn hình ảnh mình trong gương, cô mới biết được bản thân đã tiều tụy đi cỡ nào, người khác mang thai thì tăng lên cả chục kí, nhưng cô thì lại có dấu hiệu sút cân. Cũng phải thôi, cô tổn thương đứa bé, cũng chính là tổn thương bản thân cô, cô gây ra tội nghiệt lớn thế này, không chỉ không xứng đáng làm mẹ, mà có lẽ làm người cũng không xứng.
Trên thế gian này, biết bao người khao khát có được một đứa con, nhưng cô... chỉ riêng mình Phong Hàn Linh cô, rõ ràng nhận được thiên chức làm mẹ cao cả đến vậy, cô vẫn sẵn sàng vứt bỏ con vì tương lai của mình.
Phong Hàn Linh quay người đi, ngồi xuống trước bồn cầu, ngón tay thon dài của cô chọc thẳng vào trong cổ họng, ngay lập tức chất dịch trong dạ dày trào ra, cô nôn toàn bộ những thứ mình đã ăn ra ngoài, cho đến khi cảm thấy trong bụng hoàn toàn trống rỗng, cô mới ngừng móc họng lại.
Gương mặt trở nên tái mét, cả người như bị rút cạn toàn bộ sức lực, nhưng việc cần làm vẫn chưa hoàn thiện, Phong Hàn Linh gồng mình đi đến trước tủ thuốc, cô lấy ra một cây kéo nhỏ, bắt đầu run rẩy đặt lên