"Linh Linh, lẽ nào em muốn con mình sau này gọi người phụ nữ khác là mẹ sao ?"
"Đúng ! Như vậy thì sao chứ ? Anh nghĩ rằng tôi muốn sinh nó sao ? "
Phong Hàn Linh hét lên. Sau khi đứa bé này được sinh ra, mọi thứ giữa cô và Kỳ Hạo Dương sẽ chấm dứt hoàn toàn, cô vĩnh viễn sẽ không gặp lại anh lần nữa, cô sẽ quên anh đi, tương lai của con cũng sẽ không có cô. Cho dù sau này nó gọi một người phụ nữ khác là mẹ hay là hận người mẹ ruột này đã vứt bỏ nó thì cũng không sao, đây là điều tốt nhất mà cô dành cho nó. Một người có thể bao dung nó, cho nó tình yêu, mới là người thích hợp, mà người mẹ đó vĩnh viễn không phải cô. Cô không có năng lực đó, cũng không có tình yêu bao la, vĩ đại đến vậy.
Bàn tay Kỳ Hạo Dương dần buông lỏng, trái tim như muốn ngừng đập. Anh thật sự không hiểu, không phải đối với người mẹ, đứa con chính là bảo bối, là thiên thần hay sao ? Phong Hàn Linh cô có thể chấp nhận con mình sau này sẽ có suy nghĩ xấu về mẹ ruột nó, nhưng anh thì không, cô gái mà anh yêu đâu phải là người có tâm địa độc ác.
"Kỳ Hạo Dương, sinh nó ra, tôi sẽ trở về nhà họ Phong, anh không được ngăn cản tôi, nếu không tôi sẽ không buông tha cho nó đâu."
"Được..."
Tuy nhiên, mạng sống của con quan trọng hơn tất cả, Phong Hàn Linh từ khi mang thai tới giờ đã làm biết bao điều dại dột để phá bỏ nó rồi, Kỳ Hạo Dương không thể cầm tù được thể xác cô, cũng không nỡ nhìn cả hai mẹ con đau đớn. Anh buộc phải lựa chọn, đánh mất cô chính là cái giá phải trả để đứa trẻ này được bình yên. Dù không giữ được cô lại, anh cũng sẽ giữ được một phần của cô.
Phong Hàn Linh sau lần này cũng chịu nghe lời hơn, chuyên gia dinh dưỡng nói gì cô cũng nghe theo, dường như không để con thiếu thốn bất kì thứ gì, ngoại trừ sự giao tiếp giữa hai cha con. Mọi việc cô có thể đồng ý, duy chỉ có sự đụng chạm của Kỳ Hạo Dương là không được, trước khi đứa bé được sinh ra, anh không được đến gần nó, càng không được tiếp xúc với nó.
Mang thai tháng thứ năm, đứa bé cử động ngày càng nhiều, thai