“Cha cứ quỳ đi, con không cho cha vào đâu. Mẹ là của con.”
Kỳ Hạo Dương vô cùng choáng váng, anh không nói được lời nào. Đây có phải là cô con gái ngoan của anh không vậy ? Linh Nhi khoanh hai tay trước ngực, làm bộ dạng rất nghiêm nghị, con bé chính là đang trừng phạt Kỳ Hạo Dương. Hôm qua được ông ngoại cưng chiều như vậy, con bé sớm đã quên hết những lần cha chiều chuộng nó rồi. Ông ngoại thật ấm áp, dịu dàng, nó rất thích, cha không bằng một phần của ông.
“Linh Nhi... con không thương cha sao ? Mau cho người mở cổng đi.”
Anh gà trống nuôi con bé đến chừng này tuổi, đâu phải để nhận lấy kết cục như ngày hôm nay. Vậy mà tối qua, khi nhìn con bé làm nũng để làm cảm hoá tên họ Phong kia, anh còn không khỏi tự hào vì có một đứa con gái hiểu chuyện đến vậy. Bây giờ, Kỳ Hạo Dương quả thực đã hối hận. Con bé này là có mới nới cũ, có ông ngoại, có mẹ là ngay lập tức quên đi người cha khổ cực này.
Linh Nhi không trả lời, con bé phụng phịu rồi quay người chạy về phía dinh thự, bỏ mặc Kỳ Hạo Dương quỳ trong vô vọng trước cổng. Đã hơn tám giờ sáng rồi, mẹ chắc hẳn đã tỉnh, ông ngoại tối qua đã hứa với nó rằng sẽ làm một bữa sáng thật ngon cho nó, nó rất mong chờ. Dù gì trước đây đều là được đầu bếp nổi tiếng thế giới làm cho, Linh Nhi đã chán ngắt rồi, con bé rất muốn được thử tay nghề của ông ngoại ra sao.
“Mẹ, mẹ, bế Linh Nhi.”
Bóng dáng của bé con đáng yêu vô cùng, Phong Hàn Linh liền bế Linh Nhi lên, đưa con bé vào phòng ăn đợi anh trai và cha cô làm bữa sáng cho cả nhà. Con bé rất tò mò, liền đưa mắt nhìn hai thân ảnh cao lớn đang thuần thục thao tác với các dụng cụ, đôi mắt của nó loé lên, vô cùng ngạc nhiên. Bây giờ, nó mới hiểu tại sao An Vy của nó suốt ngày than vãn với Lâm Dương rằng: “Chỉ cần anh làm được một đĩa cơm rang cho em thôi, em liền sinh con gái cho anh.”, và tuyệt nhiên Lâm Dương không bao giờ làm được cũng như là không có ý định làm.
Người như hai cha con nhà họ Kỳ, vào bếp là chỉ có thể phá nát nơi đó ra. Con bé nhớ, có một lần nó đòi Lâm Dương nướng