“Con ghét cha... đồ thiên vị...”
Sau khi trở về nhà, Linh Nhi giận dỗi cha mẹ không nói một lời nào, gương mặt của bé con cứ hằm hằm nhìn hai người, điệu bộ rất khó coi. Mẹ thật quá đáng. Rõ ràng là do mẹ to xác cho nên mới không được vào, vậy mà cha còn trút giận lên người nó, nói rằng mẹ không được chơi thì nó cũng không được chơi.
“Linh Nhi... mẹ xin lỗi mà...”
Phong Hàn Linh cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi, cô dùng đủ mọi lời ngon tiếng ngọt, thậm chí còn bồng bế Linh Nhi gần tiếng đồng hồ dỗ dành con bé. Tuy nhiên, lần này nó quyết định sẽ không bao giờ dễ dãi nữa, mẹ bế thì cứ bế, nó vẫn không hết giận.
“Con không thèm chơi với cam quýt đâu.”
Phong Hàn Linh cứng họng ngay lập tức, trong lòng bị tổn thương sâu sắc, Linh Nhi chính là đang chọc ngoáy nỗi đau của cô mà. Kỳ Hạo Dương ghét nhất là người mình yêu bị khi dễ, liền nặng lời với con bé.
“Linh Nhi, không được bắt nạt mẹ.”
Đối với người ngoài, Phong Hàn Linh có lẽ có một khuyết điểm duy nhất đó chính là ngực nhỏ, nhưng đối với Kỳ Hạo Dương, anh cảm thấy cô vô cùng hoàn hảo, bé bé xinh xinh đủ xài là được. Con bé này đúng là được anh chiều quá nên sinh hư rồi, đến cả mẹ nó cũng dám bắt nạt.
“Cam quýt thì sao ? Đinh vít như con còn chưa bằng đâu.”
“Cha bắt nạt con...”
Linh Nhi bật khóc, khuôn mặt đỏ ửng lên, con bé dụi mắt vào vai mẹ, cả một mảng áo của Phong Hàn Linh ướt đẫm bởi nước mắt. Cha mẹ đều bắt nạt nó, lẽ ra nó không nên cùng cha chạy đến đây để tìm mẹ, mẹ chính là hồ ly tinh, là hồng nhan hoạ thuỷ mê hoặc tâm trí cha mà. Vậy mà cha còn nói rằng mẹ mới là người yêu Linh Nhi nhất, rõ ràng là mẹ yêu cha đến nỗi bỏ rơi Linh Nhi.
Kỳ Hạo Dương hết cách, anh cũng không phủ nhận là bản thân có lỗi trong chuyện này, liền nhận lấy Linh Nhi từ Phong Hàn Linh, bàn tay vỗ lấy lưng con bé. Nó thích nhất là được cha âu yếm thế này, ít nhiều cũng mủi lòng, cánh tay bám chặt lấy cổ Kỳ Hạo Dương.
“Hức... cha đừng hòng... con cũng không thèm chơi với đồ nhặt từ bãi rác về đâu...”
Nhặt từ bãi rác về... cái cụm từ này đã nhắc anh lại kí ức không mấy tốt đẹp.
Năm mươi năm trước, Kỳ Hạo Dương ba tuổi.
“Cha, đừng đuổi con đi mà hức...”
“Chỉ là ngủ riêng thôi, có cần làm như cha đang tống cổ con ra khỏi nhà không ?”
Cậu nhóc nước mắt dàn giụa trên gương