"Em hiện giờ đã là người phụ nữ của tôi rồi, Linh Linh, em không được đi đâu cả. Đừng ngu ngốc mà tơ tưởng tới tự do !"
"Tại sao chứ ? Kỳ Hạo Dương, sao anh có thể lật lọng như vậy ? "
Kỳ Hạo Dương đăm chiêu nhìn người con gái trước mắt, trong tim là vạn phần đau đớn. Anh yêu cô, không muốn đánh mất cô, không muốn cô rời xa mình, chỉ thế thôi.
Cho dù trong mắt cô anh có là tên khốn nạn đến cỡ nào, anh cũng chấp nhận.
Chỉ cần có cô ở bên anh, là đủ rồi.
"Em muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi tuyệt đối không để em bước chân ra ngoài."
"Anh sẽ hối hận !"
...
Sau hai tuần ở lại bệnh viện quan sát, bác sĩ nói là có thể xuất viện được rồi, Kỳ Hạo Dương mới đưa cô về nhà. Bây giờ trong lòng anh lại càng thấp thỏm lo lắng, sau ngày hôm đó, Phong Hàn Linh không hề nói chuyện với anh lần nào nữa.
Dù anh có dùng biện pháp gì, cô cũng chỉ lẳng lặng nghe theo. Cô nghe lời rồi, ngoan ngoãn rồi, không biết phản nghịch là gì nữa rồi, đúng như ý anh muốn, nhưng điều đó lại khiến anh càng đau đớn.
"Linh Linh, em rốt cuộc muốn gì ? Em muốn giày vò tôi tới bao giờ ?"
Phong Hàn Linh nghe vậy mà cười chua xót, giọt lệ nóng hổi không ngừng rơi xuống gò má, hốc mắt nhanh chóng trở nên đỏ ngầu. Cô rốt cục cũng trả lời, giọng nói đứt quãng lại càng thêm phần thê lương.
"Tôi muốn gì... Kỳ Hạo Dương tôi muốn được tự do... "
"Đừng nghĩ tới chuyện đó !"
Kỳ Hạo Dương nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé của cô, gương mặt tuấn tú rốt cục cũng biến sắc, trở nên vô cùng khó coi. Cô phải nằm trong tầm kiểm soát của anh, không được rời mắt khỏi anh, nhất cử nhất động của cô anh đều phải nắm chắc.
Cả thể xác và tâm