Buổi trà chiều kiểu Anh được tổ chức trong phòng hoa, địa điểm sang trọng, âm nhạc du dương và đa dạng là thú thưởng thức của giới thượng lưu. Các quý bà tụ tập lại trò chuyện với nhau, mặt mày rạng rỡ tươi cười. Vì vấn đề ngôn ngữ nên Kỷ Hi Nguyệt cũng ngại tham gia, hạn chế trao đổi với người khác. Thỉnh thoảng Úy Mẫn Nhi và bà Thiết đến nói vài câu, nhưng cô thực sự không muốn nói chuyện với hai người này.
Triệu Húc Hàn bị hết người này đến người khác kéo đi, cô đành phải chờ đợi, cũng không tiện về trước, cho nên nhàn rỗi ngồi thưởng thức phong cảnh trong hoa viên.
Phong cảnh trong hoa viên thực sự rất đẹp, nhưng nhìn nhiều cũng chỉ có nhiêu đó. Kỷ Hi Nguyệt băn khoăn không biết làm thế nào để nói với Triệu Húc Hàn là cô muốn về trước. Nán lại đây chi bằng để cô đi dạo phố còn tốt hơn. Ở đây mà muốn cầm điện thoại ra lướt thì rõ ràng rất bất lịch sử, cô cũng muốn làm Triệu Húc Hàn mất mặt.
Đang định lấy điện thọa ra nhắn tin cho Triệu Húc Hàn thì Thiết Quý Hoành lại bước đến.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướn mày, dùng ánh mắt kiêng kị nhìn anh ta.
“Kỷ tiểu thư.” Đôi mắt của Thiết Quý Hoành đầy hối lỗi và bất lực.
“Thiết chủ nhân có chuyện gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, hỏi.
“Kỷ tiểu có vẻ rất nhàm chán nhỉ, chi bằng chúng ta cùng nhau đi dạo nhé? Tôi không làm hại cô đâu. Tôi chỉ muốn chuộc lỗi thôi.” Dáng vẻ của Thiết Quý Hoành rất thành khẩn.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ lắc đầu: “Không cần đâu. Thiết chủ nhân hẳn nên trò chuyện với các chính khách nhiều hơn chứ? Như thế mới có lợi cho Thiết gia của anh. Với một người phụ nữ nhỏ bé như tôi thì có gì đâu để tán gẫu?”
Thiết Quý Hoành chưa bao giờ thất bại như vậy, bị một người phụ nữ khinh thường và cự tuyệt hết lần này đến lần khác khiến trong lòng anh ta quả thực hơi khó chịu. Cách để thoát khỏi cảm giác này là phải lấy được sự tha thứ của Kỷ Hi Nguyệt.
“Kỷ tiểu thư, cô thật sự chán ghét Thiết mỗ tôi đến mức vậy sao?” Thiết Quý Hoành cười khổ nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn khuôn mặt buồn bã của anh ta, đáp: “Anh cảm thấy sao? Lá gan của tôi nhỏ lắm, thực sự
có chút e dè Thiết chủ nhân.” Nói xong Kỷ Hi Nguyệt lại muốn bỏ đi.
Thiết Quý Hoành siết chặt nắm tay, đuổi theo vội vàng nói: “Rốt cuộc là cô muốn thế nào mới có thể tha thứ cho tôi? Lẽ nào làm bạn bè bình thường cũng không được sao?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, xoay đầu nhìn anh ta: “Thiết chủ nhân, tôi chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, anh không cần phải để ý đến tôi vậy đâu. Để người khác biết còn tưởng đâu giữa tôi với anh có gian tình gì nữa đấy. Thiết chủ nhân ưu tú như vậy, tôi tin là thiếu đi một người bạn vô dụng như tôi anh cũng không để tâm đâu?”
“Tôi để tâm.” Thiết Quý Hoành nhanh chóng đáp, “Kỷ tiểu thư là một người rất đặc biệt.”
“Đặc biệt xinh đẹp ấy hả? Hay đặc biệt không cho Thiết chủ nhân mặt mũi, để Thiết chủ nhân cứ phải canh cánh trong lòng?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, “Nếu trong lòng anh thật sự không thoái mái thì OK, tôi tha thứ cho anh đấy, như vậy đã dễ chịu hơn chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt cũng có thể đoán được, loại nội tâm kiêu nạo này không bao giờ chấp nhận bị từ chối. Thực ra những người có nội tâm như vậy rất yếu đuối, không thể chịu đựng được thất bại.
Con ngươi đen láy của Thiết Quý Hoành như gió giục mây vần, nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ khó tin, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này sao lại khó chơi như vậy?
Nhưng càng khó thu phục thì lại càng chứng tỏ cô rất đặc biệt, hơn nữa cô còn là người phụ nữ của Triệu Húc Hàn, ngay cả khi anh ta không có thiện cảm thì cũng phải giữ gìn mối quan hệ, không thể để mối quan hệ này trở thành thù địch được.
“Kỷ tiểu thư nói đùa rồi. Tôi thật sự chân thành mong cô tha thứ, và muốn làm bạn với Kỷ tiểu thư.” Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười nói, “Cô có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì, tôi nhất định sẽ dốc sức hoàn thành để bày tỏ sự hối lỗi đối với cô.”