Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó khóe miệng khẽ run rẩy vài cái, có chút muốn cười. Còn Thiết Quý Hoành thì sắc mặt có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó cũng dở khóc dở cười nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Đúng là so với em lớn hơn rất nhiều. Được rồi, đi thôi. Nếu sau này Thiết chủ nhân có chuyện gì cần nói, cứ đến tìm tôi là được. Cô gái nhà tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nhiều, mất công lại làm Thiết chủ nhân mất hứng.” Triệu Húc Hàn nói xong, không đợi Thiết Quý Hoành trả lời đã kéo tay Kỷ Hi Nguyệt bỏ đi.
Đến cổng chính trang nghiêm, Tiêu Ân đã đợi sẵn, sau đó cả hai lên chiếc xe hơi màu đen sang trọng lúc nãy, rời khỏi nhà cổ của Úy gia.
Suốt quãng đường về lại khách sạn không ai mở miệng nói chuyện, bởi vì đang có tài xế, với lại Triệu Húc Hàn cũng có chút mệt mỏi, nên nhắm mắt nghĩ ngơi. Kỷ Hi Nguyệt cũng dựa vào lòng anh nhắm nghiền hai mắt.
Bốn mươi phút sau, mọi người về đến khách sạn. Còn khoảng hai tiếng nữa là trời tối, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt rửa ráy thay quần áo xong thì xuống lầu dùng bữa.
Lần này Tiêu Ân không đi theo, hai người cũng không che đậy, giống như những đôi tình nhân bình thường đi dạo trên phố, tìm một nhà hàng vừa mắt rồi bước vào dùng cơm tối.
Sau khi món lên, Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Bây giờ có thể nói anh nghe vì sao Thiết Quý Hoành lại có hứng thú với em rồi chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt biết, người đàn ông này suốt đường về không nói chuyện, về đến phòng cũng chỉ kêu cô đi tắm rửa thay quần áo để ăn cơm, khuôn mặt cũng lạnh lùng không có lấy một nụ cười, chẳng qua chỉ là giả vờ kìm nén.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Ghen à?”
“Em nói xem?” Triệu Húc Hàn hờn mát nhìn cô.
Kỷ Hi Nguyệt buồn cười: “Không cần thiết đâu. Kiểu đàn ông đó làm sao có thể so với anh Hàn được? Có điều, tuy rất phiền phức nhưng vẫn nhận được một tin tốt.”
Triệu Húc Hàn nhìn cô không nói chuyện, Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục: “Anh ta đã đồng ý điều kiện của em.”
“Em đưa điều kiện rồi?” Triệu Húc Hàn kinh ngạc.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Tên này
như bị thần kinh, cứ nhất định muốn em tha thứ cho sự thất lễ của anh ta. Em đề nghị anh ta ủng hộ Úy Tư Lý thay vì Úy Mẫn Nhi. Thực chất em chỉ muốn anh ta biết khó mà lui, nhưng không ngờ anh ta đồng ý thật. Anh Hàn, điều này đối với việc anh giúp đỡ anh Úy có phải là chuyện tốt không?”
Triệu Húc Hàn siết chặt ấn đường, nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt âm u, như thể muốn nhìn ra điều gì đó.
“Anh Hàn, anh nhìn gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.
Triệu Húc Hàn lãnh đạm nói: “Xem ra Thiết chủ nhân có hứng thú với em không chỉ một chút. Có thể đồng ý một điều kiện lớn như vậy, chứng tỏ em rất quan trọng đối với anh ta.”
“Em cũng cảm thấy kỳ lạ. Bản thân em có gì xuất sắc đâu? Hay là đầu óc của tên đó có vấn đề? Dù sao cũng chỉ mới lần đầu tiền gặp mặt thôi mà. Em thật sự không thể hiểu nổi.” Kỷ Hi Nguyệt nghiêng đầu, “Anh Hàn, vậy có phải điều kiện đó không đáng tin không?”
Triệu Húc Hàn lắc đầu: “Không phải. Có thể tin được. Thiết Quý Hoành là người nói lời giữ lời, chỉ là anh không biết vì sao.” Triệu Húc Hàn cũng không hiểu nổi nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Xem ra sức hấp dẫn của em quá lớn. Anh Hàn, anh sắp có cảm giác nguy cơ rồi đây.” Kỷ Hi Nguyệt nói đùa.
Triệu Húc Hàn híp mắt lại, nguy hiểm nhìn cô, nói: “Phải không?”
“Đương nhiên không phải. Em đã nói là không gả cho ai ngoài anh Hàn, nên làm sao có thể để người đàn ông khác dụ dỗ được. Hoàn toàn không có khả năng đó.” Kỷ Hi Nguyệt liền cười nói giả lả. Dáng vẻ hiện tại của người đàn ông này rất đáng sợ.
“Ăn cơm đi. Lát nữa qua chỗ Lan Khê, các em còn phải chuẩn bị nữa.” Triệu Húc Hàn cắt miếng thịt bò rồi bò vào dĩa của Kỷ Hi Nguyệt.