Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Tôi là Tôn Nguyệt


trước sau

Đông Quách Dị lập tức sửng sốt, nhìn Kỷ Hi Nguyệt theo vệ sĩ rời đi, sau khi ông phản ứng lại cũng vội vàng đi theo.

Đêm nay Đông Quách Dị thua vài ngàn vạn, nhưng ông cũng không so đo tí nào, rốt cuộc ông muốn thắng là việc rất đơn giản. Có điều ông vẫn luôn bồi Kỷ Hi Nguyệt, muốn thăm dò rõ ràng chi tiết cô mà thôi.

Phòng tài vụ cho khách quý, Kỷ Hi Nguyệt bắt chéo đôi chân xinh đẹp, uống champagne chờ người ta trả lại thẻ đen. Mà theo dự kiến, Đông Quách Dị cũng theo tiến vào ngồi ở cạnh cô.

“Tại hạ Đông Quách Dị, xin hỏi tên tiểu thư?” Đông Quách Dị mỉm cười chào hỏi.

“Tên tiếng Trung của tôi là Tôn Nguyệt, tiếng Anh tên là Lộ Ti. Xem ra Đông Quách tiên sinh là khách quen nơi này, hôm nay không chuẩn bị gỡ vốn à?” Kỷ Hi Nguyệt nói tên.

Có điều họ Tôn vẫn là có điểm chú ý, giới khí công đều biết có một ẩn môn Tôn thị, là thế gia lính đánh thuê, tiền kiếm được đều là máu tươi.

Mai Ngọc khi trước ở nước Mỹ chính là sát thủ lợi hại nhất gần đây Tôn gia phái ra, đáng tiếc tiếp nhiệm vụ không có mắt, trực tiếp bị Triệu Húc Hàn phế một cánh tay trái.

Chẳng qua lại nói tiếp, rốt cuộc là ai thuê sát thủ Tôn gia muốn giết Triệu Húc Hàn?

Kỷ Hi Nguyệt tạm thời không suy nghĩ nhiều, cô nói mình họ Tôn chính là cho vị Đông Quách tiên sinh này chút ảo tưởng.

Quả nhiên ánh mắt Đông Quách Dị hơi nhíu lại nói: “Tôn Nguyệt? Cô họ Tôn?”

“Đúng vậy, rất kỳ quái hả?” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười nói, xem ra tên này quả nhiên suy nghĩ nhiều.

Đông Quách Dị lập tức cười lắc đầu nói: “Không phải, chỉ là tôi cũng có người bạn họ Tôn, cảm giác khá tình cờ mà thôi.”

Kỷ Hi Nguyệt cũng cười nói: “Thì ra là thế, Đông Quách tiên sinh là khách quen nơi này nhỉ, không biết tôi thắng nhiều như vậy thì thể có việc gì ngoài ý muốn hay không?”

Đông Quách Dị vội vàng cười nói: “Sao có thể? Thánh Nguyên là sòng lớn, không phải thua không được.”

“A? Phải không? Vậy vì sao trước kia tôi nghe qua nói vượt
qua một trăm triệu thì sẽ không đi ra được?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.

Đông Quách Dị sửng sốt sau đó cười mỉa nói: “Không thể nào, dù sao tôi cũng chưa gặp loại chuyện này. Đúng rồi, Tôn Nguyệt tiểu thư là tới du lịch? Hay là?”

Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười nói: “Tới thăm người thân, có điều đêm nay chỉ có mình tôi đi ra, sợ người nhà biết tôi tới nơi này. Ngại quá, Đông Quách tiên sinh hẳn là hiểu tâm lý dân cờ bạc chúng ta đó.”

“Ha ha ha, hiểu hiểu. Có điều Tôn Nguyệt tiểu thư đi ra một mình, buổi tối ở Paris không quá an toàn với một thiếu nữ đâu.” Đông Quách Dị cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhún vai, rất không sợ cười nói: “Không có gì để sợ cả, tôi đã quen rồi, chẳng lẽ còn có thể ăn tôi hay sao?”

“Xem ra cái gì cũng ngăn cản không được sự đam mê của một dân cờ bạc.” Đông Quách Dị cũng tràn đầy thể hội, ông thường xuyên tay ngứa sẽ ra đánh cuộc mấy lần, nhưng thật ra thắng thua không ý gì với ông. Có điều ông cũng sẽ dùng khí công của mình để thắng quá lợi hại, rốt cuộc một khi không cẩn thận sẽ gây hoạ thượng thân.

Ông cũng không thiếu tiền, nhân sinh của ông đã tới 50 tuổi, giờ chỉ muốn làm một vài việc mình thích, kết giao mấy người bạn tri kỷ, có rảnh uống trà tâm sự gì đó, đây mới là nhân sinh thoải mái.

Kỷ Hi Nguyệt mới vừa nói xong đã hơi hối hận, ngay sau đó có điểm thật cẩn thận nói: “Đông Quách tiên sinh, nơi này không phải có Mafia gì đó đúng không? Đều mang súng? Nói vậy, tôi thật sự thắng quá nhiều, không an toàn nhỉ? Thôi vậy, nếu không tôi lại thua chút rồi đi ra ngoài cũng được.”

Đông Quách tiên sinh sửng sốt, sau đó nói: “Cô còn muốn đánh cược nữa hả?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện