Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Răng nanh hung ác


trước sau

Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, hơi thở khắp người trở nên âm trầm lạnh lẽo.

Sau đó anh nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói nghiêm túc: “Không cần lo lắng. Cho dù Bắc Mĩ không phải do chú sáu quản lý thì cũng phải đợi tới cuối năm mới có thể bỏ phiếu buộc tội anh. Nếu vì vị trí chủ nhân này thì cũng đừng trách anh không khách khí. Ba năm qua anh cống hiến cho Triệu gia nhiều như vậy, nếu buộc tội anh, em cảm thấy anh sẽ ngu vậy hả? Trừ khi nói cho anh biết nguyên nhân cái chết của mẹ anh, nếu không anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

Triệu Húc Hàn lần đầu tiên lộ ra răng nanh hung ác của anh, có nhiều thứ nếu hòa bình tranh giành không được, vậy cũng chỉ có thể dùng phương thức cực đoan thôi.

“Vậy anh không sợ các nguyên lão trừng phạt anh à? Đây bằng với việc phản bội đó!” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, nói.

“Thế nào là phản bội, chẳng qua là vi phạm quy củ Triệu gia và chế độ tuyển cử gia chủ mà thôi, vậy thì tốt nhất. Anh sớm đã không đồng ý loại chế độ tuyển cử gia chủ này rồi, vậy để cho chế độ thay đổi từ trong tay anh! Vị trí gia chủ không cần tuyển cử, mà là trực tiếp được gia chủ tiền nhiệm chỉ định!” Triệu Húc Hàn nói.

“Wow, như vậy rất độc tài.” Kỷ Hi Nguyệt cười trêu nói.

“Độc tài thì thế nào, một gia chủ giúp bọn họ kiếm bao nhiêu tiền, giải quyết bao nhiêu vấn đề, cuối cùng còn để cho bọn họ liên hợp lại tố cáo, loại chế độ này vốn cực kỳ tức cười.” Triệu Húc Hàn rất bất mãn.

“Được rồi được rồi, anh đừng giận nữa, giận hư cơ thể cũng coi như thôi. Anh muốn làm gia chủ thì làm, làm gì em vẫn ủng hộ anh, ai không phục, em đánh người đó!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói.

Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ cô bảo vệ anh, bật cười, trực tiếp ôm chặt cô.

“Thật ra anh cảm giác anh đã hy sinh cho Triệu gia quá nhiều. Nếu chỉ là một gia chủ chỉ biết hưởng phúc, anh sẽ không để ý chế độ này, nhưng bây giờ chuyện làm ăn ở Bát đại khu trong vòng ba năm đều tăng lên hai mươi phần trăm, lợi ích cao như vậy,
lại còn nghĩ tới việc muốn tố cáo anh? Anh lập tức cảm thấy tại sao mình phải giúp bọn họ kiếm tiền? Đây không phải là ngu hả?”

“Đúng vậy, anh ngốc. Không bằng tự anh ra ngoài làm một mình, có lẽ một tập đoàn Triệu thị khác sẽ đứng lên! Còn không cần chia tiền, càng không có ràng buộc.” Kỷ Hi Nguyệt cười ha hả, nói.

“Sẽ có, sẽ có một ngày!” Triệu Húc Hàn ôm chặt cô: “Ba năm, nếu ba năm không có đáp án chân tướng về cái chết của mẹ anh thì anhcũng sẽ không lại bán mạng cho Triệu thị lòng tham không đáy.”

“Được.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nghĩ thầm không thể nào lại để anh đợi thêm ba năm, cô nhất định sẽ đào ra chân tướng, phải biết rằng bây giờ cô càng ngày càng lớn mạnh.

“Trễ quá rồi, đi ngủ thôi?” Triệu Húc Hàn nói.

“Anh muốn ngủ cùng em?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày.

Vẻ mặt Triệu Húc Hàn ngẩn ra, sau đó lập tức lắc đầu, nói: “Ngày mai còn làm việc, anh không muốn nửa đêm bị đuổi ra khỏi giường, em cũng cần nghỉ ngơi.” Nói xong anh trực tiếp rời đi.

Yêu cầu mê người như vậy khẳng định khiến Triệu Húc Hàn động lòng, suy nghĩ bậy bạ, nhưng khi anh nghĩ đến bệnh tâm lý của cô thì vẫn thấy không cần nóng vội, một khi tối nay bệnh tái phát thì thật sự hai người đều không cần ngủ.

Đặc biệt anh sẽ rất tổn hại cơ thể, thế nên trừ chạy trốn, Triệu Húc Hàn thật sự không biết phải làm sao?

Kỷ Hi Nguyệt che miệng cười, sao cô lại không biết nỗi khổ tâm của Triệu Húc Hàn, đây cũng là trêu chọc anh.

Chỉ nghĩ đến cơ thể của mình bài xích Triệu Húc Hàn, thật sự rất buồn bực. Rõ ràng trên tư tưởng thì cô cảm thấy đại soái ca Triệu Húc Hàn này rất mê người, từng phút cũng muốn áp đảo anh, nhưng cơ thể chính là không biết cố gắng.

Cô thật sự cực kỳ thất vọng với cơ thể của mình.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện