Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Úy Mẫn Nhi, nói: “Là tự cô không có biện pháp giữ lại đối tác Thiết Quý Hoành, sao lại đổ cho Tiểu Nguyệt?”
Kỷ Hi Nguyệt cũng nói rất vô tội: “Tôi cũng không biết vì sao Thiết gia chủ không hợp tác với cô. Nếu như tôi có bản lĩnh lớn như chi phối được ý kiến của chủ nhân Thiết gia thì tôi thật sự hối hận tại sao mình không đến Paris sớm hơn.”
“Úy Mẫn Nhi, nếu cô muốn nói Thiết gia chủ coi trọng Tiểu Nguyệt thì tôi khuyên cô dùng não suy nghĩ chút đi. Mọi người đều biết Thiết gia chủ là ai, chẳng lẽ trong mắt cô thì anh ta là người có thể vì một phụ nữ mà từ bỏ mối làm ăn lớn? Tôi thấy là do cô tính toán làm ăn tính kĩ quá, anh ta vừa lúc tìm được bậc thang đi xuống.”
Lời này của Triệu Húc Hàn khiến cho sắc mặt Úy Mẫn Nhi lại biến đổi, nhưng đúng thật Thiết Quý Hoành tuyệt đối không phải người vì phụ nữ mà coi nhẹ lợi ích của gia tộc, hơn nữa đó còn là lần đầu anh ta gặp Kỷ Hi Nguyệt.
Chẳng lẽ thật sự là do giữa mối làm ăn của cô ta và anh ta xảy ra sơ xuất?
“Có lẽ kỹ năng đàm phán của Úy tiểu thư cần phải nâng cao hơn rồi, hoặc là phân chia lợi ích cân bằng chút đi.” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai, bồi thêm một câu.
“Mẫn Nhi, tại sao con không đi hỏi Thiết gia chủ xem thử rốt cuộc là nguyên nhân gì?” Triệu phu nhân nói: “Mẹ cũng không tin Thiết gia chủ sẽ vì Tiểu Nguyệt mà từ bỏ mối làm ăn, huống chi anh ta còn biết Tiểu Nguyệt là bạn gái của Húc Hàn.”
“Thím nói đúng.” Triệu Húc Hàn lập tức lên tiếng tán thành.
Đừng nói trong lòng Úy Mẫn Nhi có bao nhiêu khó chịu và tức giận. Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt cùng nhau đối phó cô ta, cô ta không có gì để nói, nhưng tại sao mẹ nuôi giống như cũng bị bọn họ tẩy não, cũng giúp bọn họ nói chuyện chứ?
Nhưng bản lĩnh nhẫn nhịn của cô ta vẫn không tệ, mỉm cười, nói: “Con vốn muốn đi gặp Thiết gia chủ xem thử, chẳng qua tối nay đã đồng ý với cha nuôi cùng nhau ăn cơm, cho nên con gọi đã gọi điện thoại cho anh ta. Thiết gia chủ nói ngày mai có thời gian, ngày mai con sẽ đi gặp anh ta, xem thử nguyên nhân cụ thể rốt cuộc là gì.”
Triệu phu nhân
gật đầu, nói: “Thì ra là thế. Vậy là được rồi, hỏi thử nguyên nhân cũng tốt, con cũng có thể tính toán lại lần nữa.”
Úy Mẫn Nhi nghe những lời tính toán lại lần nữa này xong, trong lòng kinh ngạc. Chẳng lẽ mẹ nuôi muốn tính toán lại từ đầu hôn sự của cô ta với Triệu Húc Hàn?
Nghĩ đến đây, cả người cô ta đều không thoải mái, hy vọng cha nuôi nhanh chóng trở về.
Đột nhiên bác sĩ tiến vào khám cho Triệu phu nhân, mọi người vội vàng tránh ra. Bác sĩ kiểm tra phần eo của bà ấy, ấn vài cái, Triệu phu nhân đau đến mức kêu ra tiếng.
Bác sĩ nói bằng tiếng Pháp: “Phu nhân, nếu như bà rất đau thì có thể dùng thuốc an thần.”
Triệu phu nhân dùng tiếng Anh trả lời: “Vẫn ổn, vừa rồi đã mát xa một chút, không quá đau.”
Sau khi bác sĩ ấn thêm vài cái thì nhíu mày đi ra ngoài, Triệu Húc Hàn vội vàng đi cùng ra ngoài.
Bác sĩ nói, dựa theo tình trạng thương tích của Triệu phu nhân, có thể thấy xương của bà đã bị lệc, hẳn là rất đau. Ông ấy không hiểu tại sao Triệu phu nhân có thể chịu đựng được.
Triệu Húc Hàn sửng sốt, lập tức gật đầu nói cám ơn rồi đi vào phòng.
“Thím, thím thực sự không đau ư? Bác sĩ nói xương cốt của thím đều lệch vị rồi, hẳn là rất đau.” Sau khi Triệu Húc Hàn nhìn thoáng qua Kỷ Hi Nguyệt thì hỏi Triệu phu nhân.
Triệu phu nhân sửng sốt, nói: “Thật sự bị lệch xương hả?”
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Hẳn là rất nhanh sẽ có ảnh chụp cắt lớp rồi.”
“Chả trách lúc trước đau như vậy, hơi động một chút thím đã cảm thấy toàn bộ thắt lưng như bị đứt ra. Chẳng qua sau khi Tiểu Nguyệt xoa bóp cho thím thì thím thật sự không cảm thấy đau lắm.”
Triệu phu nhân nhìn qua Kỷ Hi Nguyệt, cảm thấy hơi thần kỳ.
Kỷ Hi Nguyệt vội cười nói: “Cháu biết chút trung y, cho nên có thể xoa bóp khá đúng chỗ. Thím không đau là tốt rồi, nếu thực sự đau không chịu được thì vẫn cần dùng thuốc an thần.”