Sau khi Triệu Phiên Vân dìu Triệu phu nhân đi ra, Mao quản gia đã bắt đầu đưa lên đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi. Lập tức có năm sáu người bưng thức ăn tiến vào, hình thức món ăn rất phong phú, có món Trung và món Âu, xem ra sắp xếp của Úy Mẫn Nhi thật sự không tệ.
Nhưng trọng tâm của mọi người không đặt trên bữa ăn, trước tiên trò chuyện một chút về món ăn, sau đó Úy Mẫn Nhi đã cười nói: “Cha nuôi, không phải cha có chuyện cần nói với anh Húc Hàn à?”
Trong đầu Triệu Phiên Vân vẫn luôn nghĩ về lời nói của vợ mình lúc nãy, còn nhìn thấy vài hành động của Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn. Người sáng suốt đều nhìn ra được ánh mắt Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt thật sự tràn ngập tình yêu.
Trước đó, lần Triệu Húc Hàn đến nước Pháp để gặp ông ấy, mặc dù anh đã nói với ông ấy anh có bạn gái rồi, sẽ không cưới Úy Mẫn Nhi, nhưng ông còn tưởng đấy chỉ là một cái cớ. Nhưng lần này nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, ông cảm thấy được cháu trai của mình đã thật sự có người phụ nữ nó thích rồi.
Triệu Phiên Vân biết, muốn Triệu Húc Hàn thích một người phụ nữ không dễ. Hai mươi bảy năm qua, phụ nữ xuất hiện bên cạnh Triệu Húc Hàn cũng rất nhiều, nhưng cháu trai này cũng không cảm thấy hứng thú tí gì.
Chỉ là Úy Mẫn Nhi là người phụ nữ có chút giao tình với Triệu Húc Hàn, có thể nói chuyện vài câu, cho nên Triệu Phiên Vân luôn cảm thấy nếu Triệu Húc Hàn muốn cưới vợ thì một nửa còn lại chắc chắn là Úy Mẫn Nhi.
Nhưng ông không nghĩ tới bây giờ Kỷ Hi Nguyệt xuất hiện. Đây chẳng lẽ chính là không phải không tìm được chân ái, chỉ là chân ái xuất hiện quá muộn ư?
Bản thân Triệu Phiên Vân là người từng trải, biết rằng nếu chia rẽ một đôi tình nhân là chuyện đau khổ biết bao, tàn nhẫn biết bao, bởi vì ông và Triệu phu nhân đã từng trải qua, hiểu sâu sắc sự thống khổ này.
Cho nên bây giờ tâm trạng của ông cũng giống Triệu phu nhân, không nhẫn tâm chia rẽ cặp tình nhân Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.
Quan trọng nhất là ông cũng thích Triệu Húc Hàn, đứa cháu có duyên với ông nhất này có thể tìm được tình yêu.
“Húc Hàn, lần này tới chuẩn bị ở mấy ngày? Có
kế hoạch đi dạo xung quanh với Tiểu Nguyệt không?” Lời Triệu Phiên Vân nói ra làm cho trong lòng Úy Mẫn Nhi hơi chùng xuống.
Ánh mắt cô ta khá kinh ngạc, nhìn về phía Triệu Phiên Vân. Triệu Phiên Vân cũng không nhìn cô ta, Úy Mẫn Nhi cũng không có biện pháp nào.
“Chú hai, con chuẩn bị dành ra hai ngày dẫn Tiểu Nguyệt đi thăm thú một vòng, dù sao cũng không biết lần sau đến là khi nào.” Triệu Húc Hàn thấy chú cũng không bức hôn nên tức khắc khóe miệng anh hơi cong lên.
Kỷ Hi Nguyệt vội cười nói: “Đúng vậy. Nếu đã đến Pháp thì con còn muốn đi thăm Anh, Ý. Anh Hàn, thời gian hai ngày có thể đi bao nhiêu chỗ nhỉ?”
“Có thể đi thăm Thụy Sĩ, hai ngày không đủ thì có thể đi thêm mấy ngày. Cũng lâu rồi Húc Hàn chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, không có chuyện quan trọng thì cũng phải ở bên Tiểu Nguyệt nhiều hơn.” Triệu Phiên Vân nói.
Úy Mẫn Nhi chịu không nổi. Điều này đã thể hiện rõ ràng Triệu Phiên Vân cũng ghép Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt thành một đôi, vậy còn cô ta thì sao? Việc đã hứa hẹn xong lúc trước đâu?
Bản thân cô ta tốn nhiều tâm tư như vậy, chẳng lẽ chỉ vì kết quả này?
Tại sao? Điều này phản khoa học quá. Kỷ Hi Nguyệt vừa đến đã thay đổi kết quả, đầu tiên là Thiết Quý Hoành, bây giờ là cha nuôi? Cha nuôi à! Chẳng lẽ ông không suy nghĩ cho con gái nuôi là cô ta? Vậy cô ta nhận ông làm cha nuôi vì cái gì?
“Cha nuôi!” Úy Mẫn Nhi cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ. Bây giờ cô ta rất tức giận, cảm giác giống như mình là một người ngoài, điều này làm cho cô ta hoàn toàn không thể đè nén sự tức giận thêm nữa.
Triệu Phiên Vân nhìn cô ta một cái, nói: “Có việc gì thì sau khi ăn xong chúng ta từ từ nói. Hiếm khi Húc Hàn và Tiểu Nguyệt đến một lần, ăn bữa cơm tử tế được không?”