Kỷ Hi Nguyệt lập tức tán đồng, chế nhạo: “Đúng vậy, mấy quy củ cứng nhắc đó của Triệu gia thật quá phong kiến!”
Triệu Phiên Vân cười rồi nói: “Đây là quy củ cũ do tổ tông lưu lại, nhưng hơn hai trăm năm qua, quy củ cũng đã bị phá vỡ nhiều lần. Chú và thím xem như may mắn, cuối cùng có thể ở bên nhau, còn có mấy đôi cuối cùng đã bị cưỡng ép tách ra.”
Triệu phu nhân cười nói: “Còn không phải bởi vì anh cố chấp.”
“Không, đó là bởi vì anh biết cuộc đời này không thể không có em. Nếu không có em, dù cho anh có làm hoàng đế thì anh cũng sẽ cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Cho nên cha mới thực sự không có biện pháp, không thể không không đồng ý, nếu không ông ấy sẽ mất đi đứa con trai này. Huống chi anh thông minh như vậy, việc làm ăn bên Châu Âu cũng được anh xử lý tốt, mất anh sẽ là một sự tổn thất của Triệu gia, hơn nữa anh không phải gia chủ, không nên yêu cầu quá đáng thế.”
Bây giờ Triệu Phiên Vân cũng như đang tán gẫu việc nhà với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức buồn rầu, nói: “Chú, vậy ý chú là không thể phá vỡ quy củ của chủ mẫu Triệu gia?
“Việc này có độ khó rất cao. Nếu cháu không đạt được thì cách duy nhất để giải quyết là Húc Hàn từ bỏ vị trí gia chủ, dù sao thân phận của gia chủ không giống với chú năm đó.” Triệu Phiên Vân nói.
“Ba điều kiện của chủ mẫu Triệu gia quả thực quá hà khắc biến thái.” Triệu phu nhân tức giận, nói: “Phải tài giỏi, phải có nhà mẹ ruột bối cảnh tốt, còn phải có thể nối dõi tông đường, hiền lương thục đức. Em nói Triệu gia các người đến cùng có mặt mũi gì mà dám yêu cầu người ta như vậy? Nếu như nhà gái có điều kiện tốt như thế, chẳng lẽ nhất định phải gả vào Triệu gia chịu ấm ức, quả thực không hợp lý chút nào!” Triệu phu nhân oán khí rất nặng.
“Đúng vậy, đúng vậy. Nếu cháu có điều kiện tốt như vậy thì cháu nhất định tìm người đàn ông yêu cháu, vì sao nhất định phải gả vào Triệu gia làm một chủ mẫu không có tự do chứ? Đây
không phải là tự mình làm khó mình à?” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
“Khụ khụ khụ, em còn để anh chuyên tâm trị liệu không?” Triệu Húc Hàn quả thực muốn hộc máu. Nghe thế nào cũng giống Kỷ Hi Nguyệt sẽ không gả cho anh, cực kỳ ghét vị trí chủ mẫu trong nhà.
“Được được được, anh chuyên tâm đi, không phải chúng ta chỉ châm chọc chút à? Thật ra em chỉ nói thôi, dù sao cũng khá xui xẻo. Mặc dù không có gì nhưng em vẫn phải làm chủ mẫu Triệu gia.” Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha.
Lúc này Triệu Húc Hàn mới khá ấm lòng.
“Đó là bởi vì cháu yêu Húc Hàn, cho nên muốn đạt được tiêu chuẩn chủ mẫu, nhưng nếu mãi không đạt được thì sao? Quy củ này không phải đã bức tử người ư?” Triệu phu nhân nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, nói: “Ba năm, còn ba năm nữa, con tin con có thể đạt được.”
“Ồ” Triệu Phiên Vân hơi không tin: “Tự đánh bại ba hộ vệ Triệu gia? Gia sản nhà mẹ ruột lên đến hai mươi triệu đô? Hai điều này đã để cho vô số cô gái chùn bước.”
Kỷ Hi Nguyệt cười hì hì, nói: “Điều kiện thứ nhất cơ bản đã có thể. Còn điều thứ hai thì hơi khó khăn, nhưng con tin trong vòng ba năm, con cũng có thể đạt được.”
“Thật hả?” Triệu phu nhân vui vẻ nói, ngay sau đó bà chợt kêu thảm một tiếng, mọi người nghe thấy một tiếng xương kêu răng rắc giòn giã sau lưng bà, âm thanh như bị gãy.
Triệu Phiên Vân sợ đến mức sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhìn Triệu Húc Hàn, lại nhìn vợ của mình.
Mà Kỷ Hi Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng âm trầm của Triệu Húc Hàn, vốn còn có chút huyết sắc đã lập tức trở nên trắng xanh như tờ giấy. Có thể thấy anh cần phải dùng khí công để uốn nắn vị trí bị lệch, cần rất nhiều sức mạnh và tinh thần.
Kỷ Hi Nguyệt thật sự hi vọng cô cũng có thể học được những thứ này, nhưng cô tin tưởng sớm muộn gì cũng có thể.