Triệu Húc Hàn lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nói: “Em hiểu rõ anh Thiết của em quá nhỉ.”
“Triệu gia chủ, anh đừng ghen tị.” Thiết Quý Hoàn chỉ có thể lắc đầu, tính đối địch của Triệu Húc Hàn quá lớn. Tuy bản thân anh ta cũng có ý với Kỷ Hi Nguyệt, nhưng còn chưa tới nỗi cạnh tranh trực tiếp bên ngoài.
“Vậy thì xin Thiết gia chủ tự trọng, Tiểu Nguyệt là vợ chưa cưới của tôi, hy vọng anh hiểu rõ.” Triệu Húc Hàn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi cũng không hy vọng sau này có hiểu lầm gì với Thiết gia chủ, như vậy không tốt lắm.”
Kỷ Hi Nguyệt há hốc mồm nhìn Triệu Húc Hàn. Người đàn ông này thật sự nói ra, ham muốn chiếm hữu và ghen đã lan ra tới chân trời, không nể mặt Thiết Quý Hoành tí nào.
Nhưng vậy cũng tốt, quá nam tính, qua ánh mắt giám định, thật không hổ là người đàn ông của cô.
“Triệu gia chủ đừng hiểu lầm, tôi coi Tiểu Nguyệt như em gái, cũng coi như đối tác và bạn bè của Triệu gia chủ, hy vọng có thể mang đến lợi ích cho mọi người. Hôm nay tôi tới đây là muốn mời hai người ăn cơm, nói vài chuyện hợp tác cùng anh.” Thiết quý hoành cũng đi thẳng vào vấn đề.
“Hửm? Hợp tác cái gì? Anh cũng biết quy tắc hợp tác giữa Thiết gia và Triệu gia rồi đó.” Triệu Húc Hàn nói, vì chủ mẫu Triệu gia là người Thiết gia, cho nên có vài việc hợp tác sẽ dính đến quan hệ, rốt cuộc sẽ ảnh hưởng đến lực ảnh hưởng và tuyển cử của gia chủ Thiết gia.
“Tôi hy vọng Triệu gia chủ có thể ủng hộ tôi!” Thiết Quý Hoành nói thẳng.
Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó nheo mắt nhìn Thiết Quý Hoành, nói: “Giữa anh và chú hai tôi có chuyện gì à?”
Thiết Quý Hoành nói: “Tạm thời không có, nhưng Triệu gia và Thiết gia hợp tác làm ăn quá ít, tôi không muốn một nhà Úy gia độc chiếm Tây Âu, tôi nghĩ Triệu gia chủ chắc hẳn cũng có ý nghĩ như vậy? Hoặc là nói nếu để Úy Mẫn Nhi tiếp nhận Quốc Tế Úy Lam, điều này rất không ổn với cả anh và tôi.”
Triệu Húc Hàn im lặng một lúc, khuôn mặt tuấn tú hơi tối tăm, Kỷ Hi Nguyệt hiếu kỳ, hỏi: “Anh Thiết, vậy không phải anh cứ hợp
tác với chú Triệu là được mà?”
“Tiểu Nguyệt, em cũng biết Úy Mẫn Nhi hiện giờ là con gái nuôi của Triệu Phiên Vân. Nếu anh muốn Triệu Phiên Vân liên hợp đối phó với Úy Mẫn Nhi, em cảm thấy ông ấy có đồng ý không? Nhưng Triệu gia chủ thì khác, anh có quyền quyết định hợp tác, dù là Triệu Phiên Vân thì cũng thể phản bác quá mức.” Thiết Quý Hoành nhìn Triệu Húc Hàn.
“Triệu gia chủ, lúc Úy Mẫn Nhi nhận Triệu Phiên Vân làm cha nuôi, tôi đã từng có ý tưởng này, nhưng cũng phải xem anh có thật sự cưới Úy Mẫn Nhi không. Nếu anh cưới cô ta, tôi đã không cần phải nói, nhưng hiện giờ anh không cưới cô ta, vậy tại sao còn để cho người phụ nữ độc ác này kiêu ngạo như vậy!” Thiết Quý Hoành nói.
“Anh muốn đối phó Úy gia, đây là định lôi kéo tôi xuống tay?” Triệu Húc Hàn cười lạnh một tiếng: “Thiết gia chủ, tính toán của anh tốt thật nhỉ?”
Thiết Quý Hoành lạnh nhạt lắc đầu, ánh mắt sắc bén, nói: “Triệu gia chủ, chỉ sợ anh không biết cái chết của mẹ anh có quan hệ với Úy gia!”
“Rầm!” Một cái, bát canh trước mặt Triệu Húc Hàn nháy mắt đã bị cánh tay anh đập nát, có thể thấy được những lời này của Thiết Quý Hoành có lực ảnh hưởng lớn bao nhiêu.
Cả người Triệu Húc Hàn lập tức giống như một thanh kiếm chìm sâu trong biển băng ngàn năm, trong nháy mắt bị rút ra, mang theo hàn khí cùng sát khí cực đậm.
“Anh nói cái gì?” Triệu Húc Hàn không màng người mình bị nước canh làm ướt nhẹp, đôi con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm mặt Thiết Quý Hoành.
Thiết Quý Hoành nhíu mày, nói: “Triệu gia chủ, anh đừng kích động như vậy.”
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cầm lấy khăn lông trắng lau cho Triệu Húc Hàn, nói: “Anh Hàn, anh bình tĩnh lại đi.” Lúc nói còn véo anh một cái.