Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Đi với anh ta ba ngày (1)


trước sau

Thiết Quý Hoành nâng ly rượu uống một ngụm, ngay sau đó trán đã hơi đổ mồ hôi, hiển nhiên lúc này anh ta rất khẩn trương, không nghĩ đến Triệu Húc Hàn lại có thể đoán được anh ta đã điều tra cuộc gọi này.

Không sai. Thật ra anh ta rất tò mò, bởi vì người bên đầu dây kia có lẽ chính là hung thủ.

Tính toán của anh ta giống như lời Triệu Húc Hàn. Đây sẽ là một lợi thế để sau này đàm phán hoặc hợp tác với Triệu gia chủ, thậm chí là một sự uy hiếp, cho nên người thông minh như anh ta sao sẽ không tra được?

Chỉ là anh ta thật sự không nghĩ đến Triệu Húc Hàn có thể nghĩ đến điều này.

“Bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần tôi có thể làm được thì Triệu Húc Hàn tôi quyết không nuốt lời!” Triệu Húc Hàn nói rất nghiêm túc với Thiết Quý Hoành.

“Cho dù tôi muốn toàn bộ doanh nghiệp Tây Âu của Triệu gia?” Thiết Quý Hoành hơi nhướng mày.

Kỷ Hi Nguyệt tức khắp buồn bực, nói: “Anh Thiết, anh cũng quá đáng rồi đó! Sao anh không nói là muốn tất cả việc làm ăn của Triệu gia luôn đi!”

Thiết Quý Hoành lập tức dở khóc dở cười, nói: “Tiểu Nguyệt, em đừng tức giận, không phải anh đang xem tin tức này lớn đến đâu với Triệu gia chủ à?”

“Xí, anh đúng là có dã tâm lớn! Nhưng mà cho dù anh không nói cho chúng em, thì em tin sớm muộn gì bọn em cũng sẽ điều tra rõ. Vậy nên anh Thiết à, khi anh ra điều kiện thì có thể có chút lòng thành được không?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn khinh thường anh ta.

Giờ phút này trong lòng Triệu Húc Hàn đã rất sốc, anh thật sự cấp bách muốn biết người đầu dây bên kia điện thoại là ai, đến cùng là ai đã hợp tác với Thiết Thiên Hoa? Người đó chắc chắn có liên quan đến mẹ anh.

Thiết Quý Hoành thấy Triệu Húc Hàn không nói chuyện, thì biết thông tin này tuy quan trọng nhưng chưa quan trọng đến mức để anh từ bỏ việc làm ăn ở Châu Âu.

“Không phải tôi không muốn cho anh tiếng tăm của Tây Âu, bởi vì một khi cho thì quyền hạn gia chủ của tôi cũng dừng tại đây, việc làm ăn của gia tộc, Thiết gia chủ cũng biết còn có người bên trên chúng tôi.” Triệu Húc Hàn cho anh ta đáp án.

Thiết Quý Hoành cười nói: “Tôi biết, chỉ
đùa chút thôi.”

“Anh Thiết, anh ra một điều kiện nào mà anh Hàn có thể làm được đi. Nếu không em khinh anh đó!” Kỷ Hi Nguyệt biết khát vọng trong lòng Triệu Húc Hàn, chỉ sợ nếu không nói rõ thì gần đây Triệu Húc Hàn sẽ không nghỉ ngơi tốt được.

Thiết Quý Hoành nhìn Kỷ Hi Nguyệt, chợt trong đầu loé ra một ý, nói: “Như thế này đi, để tôi làm chủ, đưa Tiểu Nguyệt đi quanh Châu Âu, thế nào?”

Triệu Húc Hàn lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, giọng nói lạnh lùng: “Ý của Thiết gia chủ là một mình anh đi với Tiểu Nguyệt?”

Kỷ Hi Nguyệt cũng kinh ngạc, có chuyện gì với người đàn ông này vậy? Đây không phải công khai muốn giành bạn gái với Triệu Húc Hàn à?

“Sau khi quen Tiểu Nguyệt, tôi cảm thấy cuộc sống cũng trở nên vui vẻ và phong phú hơn, cho nên muốn ở cùng cô ấy thêm vài ngày. Đương nhiên tôi sẽ không chạm vào cô ấy, tôi chỉ đang coi cô ấy như em gái, cho nên Triệu gia chủ không cần lo lắng, ba ngày! Ba ngày sau tôi trả người về lại cho anh được không?”

“Mơ đi! Thiết Quý Hoành, tôi không ngờ anh là người thế này! Coi như tôi nhìn nhầm anh! Tiểu Nguyệt, đi!” Triệu Húc Hàn tức giận đến mức lập tức đứng lên, kéo Kỷ Hi Nguyệt rời đi.

Sắc mặt hung dữ và ánh mắt đó khiến Kỷ Hi Nguyệt thật sự sợ anh muốn trực tiếp giết người.

Nhưng Thiết Quý Hoành thật sự thật quá đáng. Mặc kệ anh ta vì sao để mắt đến cô, nhưng cuối cùng cô là bạn gái của Triệu Húc Hàn, người đàn ông này muốn một mình cô ra ngoài ba ngày với anh ta, nghe thế nào cũng là có ý đồ không tốt!

Người đàn ông nào có thể chịu được người phụ nữ của mình ra ngoài du lịch với người đàn ông khác ba ngày?

“Điều tra nhiều năm như vậy, lẽ nào anh còn muốn mẹ anh chết không nhắm mắt à?” Lời nói lạnh lùng của Thiết Quý Hoành vang lên ở phía sau, ngay lúc Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt rời đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện