Triệu phu nhân lắc đầu nói: “Ông xã, ông cũng đừng đau lòng, như vậy cũng tốt. Con gái nuôi như vậy thật là đáng sợ, không cần còn hơn.”
Triệu Phiên Vân gật đầu, thở dài nói: “Vốn dĩ vẫn cảm thấy hơi áy náy, bây giờ phát hiện bản thân coi như còn may mắn, đứa con gái này quả thật đáng sợ.”
“Mẹ nào con nấy!” Triệu Húc Hàn nghĩ tới Thiết Thiên Hoa, người phụ nữ này chắc chắn có quan hệ rất lớn với cái chết của mẹ anh.
Tất cả mọi người nhìn qua Triệu Húc Hàn, biết đau khổ trong lòng anh, Kỷ Hi Nguyệt càng thêm xác định chắc chắn phải lôi kéo Thiết Quý Hoành.
“Chú, thím, đây là Úy Mẫn Nhi trực tiếp trở mặt, cho nên hai người phải cẩn thận an toàn, cháu sẽ điều mấy bảo vệ lại đây. Tốt nhất trong một tháng này thím không nên ra ngoài, bởi vì dưới tình huống bình thường, eo của thím không khỏi nhanh vậy được.” Triệu Húc Hàn nói.
Triệu Phiên Vân gật đầu, nói: “Hiểu rồi, các cháu cũng cần cẩn thận một chút, chú đoán Úy Mẫn Nhi sắp nổi điên. Nếu mẹ cô ta thật sự là người phụ nữ trong ngoài khác biệt như thế thì thật đúng là phải coi chừng.”
Sắc mặt Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đều trầm trọng, gật đầu. Đến năm giờ chiều, hai người trở lại phòng khách sạn, Kỷ Hi Nguyệt thay một bộ đồ rất bình thường đi xuống ăn cơm với Thiết Quý Hoành.
Còn Triệu Húc Hàn mở máy tính ra, điều chỉnh tất cả camera trong nhà ăn khách sạn. Trong lòng anh lo sợ, cho nên mới giấu Kỷ Hi Nguyệt làm vậy.
Không phải không tin cô, mà là không tin Thiết Quý Hoành.
Tiêu Ân muốn đi vào cũng bị Triệu Húc Hạn đuổi ra ngoài. Tiêu Ân khó hiểu cậu chủ làm gì trước máy tính, hơn nữa trên điện thoại hình như cũng mở ra mấy phần mềm nhìn khá quen thuộc.
Đây là cậu chủ muốn giám sát ai chứ?
Má ơi, là đại tiểu thư, nhất định là đại tiểu thư. Đại tiểu thư đi đâu rồi?
Tiêu Ân tỏ vẻ nhìn không hiểu cậu chủ đang yêu đương.
Kỷ Hi Nguyệt đi vào sảnh tiệc lớn ở tầng mười tám, không giống với nhà hàng xoay trên tầng cao nhất, nơi này có nhà hàng nhiều quốc gia, tất nhiên cũng có đồ ăn Hoa Hạ.
Kỷ Hi Nguyệt đi vào đã nhìn thấy Thiết Quý Hoành đang xem thực
đơn bên cạnh cửa sổ.
Trước khi đi tới chỗ ngồi, anh ta ngẩng đầu nhìn lên, tức khắc lộ ra vẻ tươi cười.
“Tiểu Nguyệt, em tới rồi.” Thiết Quý Hoành nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì cảm thấy vui vẻ khó hiểu, lúc nhận được tin tức của cô anh ta cũng phấn khởi khó giải thích.
Thật ra chính anh ta cũng cực kỳ không hiểu được cảm giác này. Tuy rằng Kỷ Hi Nguyệt thật sự rất đẹp, nhưng không đến mức khiến anh ta giống như thằng nhóc mới lớn, thật là rất thần kỳ.
“Anh Thiết, hôm nay tìm anh ăn cơm là có chuyện muốn nói.” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống nói.
“Nếu là ăn cơm, vậy vừa ăn vừa nói đi.” Thiết Quý Hoành đương nhiên biết, Triệu Húc Hàn không tới chính là giải thích tốt nhất. Trong lòng anh ta thực sự hưng phấn, đây là muốn đồng ý du lịch ba ngày với anh ta hả?
“Ừm, anh gọi món đi, em không kén ăn lắm.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Thiết Quý Hoành cười, lập tức gọi phục vụ đến chọn món. Tiếng Pháp của anh ta rất chuẩn, Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm tại sao nhóm người này mỗi người đều biết mấy loại ngôn ngữ. Cô chỉ biết một chút tiếng Anh, xem ra thật là học hành chưa đủ.
Sau khi gọi món, Thiết Quý Hoành nhìn Kỷ Hi Nguyệ,t nói: “Tiểu Nguyệt, có chuyện gì em nói đi.”
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt nói: “Lần này anh Hàn không cho em đến, nhưng em nghĩ anh Thiết cũng biết tại sao em đến đây. Người gọi điện thoại cho Thiết Thiên Hoa là ai? Em cũng rất muốn biết, nhưng điều kiện của anh Thiết có hơi quá đáng. Dù sao em cũng là bạn gái của anh Hàn, nếu cùng anh đi du lịch thì điều này sẽ khiến cho anh Hàn cảm thấy thế nào, người khác thấy thế nào. Vậy nên anh Thiết à, có thể đổi điều kiện khác không?”