Mặc dù Thiết Quý Hoành không hiểu nổi lòng mình, nhưng chính là cảm thấy hứng thú với kỷ hi nguyệt, cũng vô cùng tò mò, muốn từ sâu trong lòng đi tìm hiểu cô gái này nhiều hơn.
Thế nên anh mới mặc kệ Triệu Húc Hàn tức giận, tạo cho mình cơ hội này, về phần hậu quả, anh ta cũng không lo lắng nhiều. Anh ta cũng tin Triệu Húc Hàn nói được làm được, nếu đồng ý hợp tác với anh ta thì dĩ nhiên sẽ không đổi ý.
Dù sao anh ta phải cho Triệu Húc Hàn biết bí mật này. Cho tới nay anh đều đang chờ đợi đáp án để vạch trần bí mật này, tin rằng cho dù dùng một cái giá lớn hơn nữa để đổi lấy thì anh cũng sẽ suy tính cân nhắc.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ, đường phố La Mã và Paris không giống nhau. Cửa hàng trên đường phố rất nhiều không kịp nhìn, thỉnh thoảng Thiết Quý Hoành sẽ giải thích vài cửa hàng tương đối nổi tiếng, Kỷ Hi Nguyệt cũng không quay đầu liếc anh ta một cái.
Toàn bộ hành trình cô đều nhìn đường phố, còn chụp mấy tấm hình gửi cho Triệu Húc Hàn, tránh cho đại ma đầu bên kia nổi máu ghen.
Nửa giờ sau, đi tới trường Luật La Mã, cửa trường trang trọng rất có mùi cổ điển. Sau khi Kỷ Hi Nguyệt đứng ở cửa lớn tự chụp một tấm, Thiết Quý Hoành cũng muốn chụp chung một tấm.
Chẳng qua lúc chụp chung, Thiết Quý Hoành cười rất vui vẻ, Kỷ Hi Nguyệt thì hơi lúng túng.
Đi vào cửa trường rất dễ, vốn cho rằng phải đăng ký, kết quả có thể do Kỷ Hi Nguyệt rất giống sinh viên, thế nên cũng không bị vặn hỏi, hai người thuận lợi đi vào trong sân trường.
Văn phòng cấp bậc giáo sư là độc lập, sau khi Thiết Quý Hoành hỏi sinh viên thì lập tức dẫn Kỷ Hi Nguyệt đi tới văn phòng trước.
Chẳng qua đã hỏi hai người mà cũng không ai biết giáo sư Kim Duyệt Cầm, hỏi Kỷ Hi Nguyệt tên tiếng Pháp hoặc tên tiếng Anh của Kim Duyệt Cầm, hỏi gì Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết.
Ngay cả Kim Duyệt Cầm là người Hoa Hạ hay là người nước nào cô cũng không biết. Suy cho cùng Kỷ Hi Nguyệt chưa từng gặp, nghe được cũng chỉ là một cái tên. Ngoại trừ biết là bạn thân của mẹ, thật sự là hoàn toàn không biết gì cả.
Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt vô tội của Kỷ Hi Nguyệt nói: “Em cũng không biết
là người nước nào?”
Kỷ Hi Nguyệt bặm môi, nói: “Có lẽ là người Hoa Hạ, suy cho cùng cái tên Kim Duyệt Cầm xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có người Hoa Hạ mới có. Nếu như người nước ngoài lấy tên Hoa Hạ, tuyệt đối sẽ không tình thơ ý họa như vậy.”
Kỷ Hi Nguyệt giải thích rõ ràng hợp lý, Thiết Quý Hoành đầu đầy vạch đen nhìn cô. Điều này cũng có thể trở thành cái cớ không biết?”
“Khụ khụ, vậy trước tiên đi hỏi có nữ giáo sư Hoa Hạ hay không? Chắc là khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ tới bạn thân của mẹ mình, tuổi tác chắc hẳn không khác biệt lắm.
Thiết Quý Hoành nghĩ thầm cũng chỉ có thể như vậy, lại bắt đầu ngăn cản từng người giáo sư từ trong văn phòng ra tới hỏi thăm.
“Người Hoa Hạ? Ở đây không có giáo sư người Hoa Hạ, nhưng có một người Hàn Quốc khoảng bốn mươi năm mươi tuổi tên là Jenny.” Giáo sư kia nói.
“Người Hàn Quốc?” Kỷ Hi Nguyệt mở to mắt nhìn Thiết Quý Hoành phiên dịch.
Thiết Quý Hoành hỏi lại một lần nữa, sau đó gật đầu nói: “Đúng, chính là một phụ nữ Châu Á, tên là Jenny, là người Hàn Quốc.” Sau khi anh ta cảm ơn vị giáo sư nam này thì lặp lại một lần với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt gãi đầu, nói: “Chẳng lẽ người Hàn Quốc này là bạn thân của mẹ em? Chẳng lẽ mẹ em còn biết nói tiếng Hàn? Nhưng đó giờ em lại không biết.”
Thiết Quý Hoành nói: “Như vầy đi, trước tiên chúng ta đi hỏi bà ấy thử, có khi chính là bà ấy thì sao? Họ Kim, cảm giác rất giống người Hàn Quốc.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó mở to mắt, gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, có lẽ chính là bà ấy, sao em không nghĩ tới, cái họ Kim này là họ lớn ở Hàn Quốc, vậy thì không sai.”
Thiết Quý Hoành thấy cô thoáng cái chuyển biến lớn như vậy, thật sự có chút tiếp nhận không kịp, năng lực giải thích của cô vô cùng mạnh mẽ.