Lúc này, trong phòng ở khách sạn Thế Kỷ ở Paris, Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm máy tính, dựa vào di động của Kỷ Hi Nguyệt để định vị được vị trí cụ thế của cô. Lúc phóng đại bản đồ, anh nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt ở trường Luật La Mã, khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức thay đổi, trắng bệch đến nỗi không hề có chút máu.
Ngay sau đó anh hack vào camera trường Luật, cuối cùng cũng thấy Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành cùng xuất hiện ở trên hành lang lầu 3 văn phòng của giáo sư.
Toàn bộ hành trình anh đều có thể nhìn thấy động tác của Kỷ Hi Nguyệt, tuy rằng hình ảnh trên camera không rõ mấy, nhưng anh vẫn thấy được giáo sư Kim Duyệt Cầm mở cửa ra.
Chẳng qua anh cũng nhìn thấy Thiết Quý Hoành một mình ra ngoài, có lẽ Kỷ Hi Nguyệt và Kim Duyệt Cầm muốn nói chuyện riêng. Không còn nghi ngờ gì nữa, theo hiểu biết của anh với Kỷ Hi Nguyệt, chắc chắc cô sẽ dò hỏi về cái chết của mẹ hai người.
Triệu Húc Hàn không hình dung được cảm xúc trong lòng anh hiện giờ. Anh hơi tức giận, lại hơi lo lắng, càng có nhiều chờ đợi, làm cả người anh hơi bực bội bất an.
Gọi Tiêu Ân mang rượu vang đỏ vào. Anh ngồi ở trước cửa sổ vừa uống rượu vang đỏ, vừa xem camera theo dõi.
Ngạc nhiên hơn là Kỷ Hi Nguyệt ở trong văn phòng của Kim Duyệt Cầm cũng không lâu. Chẳng lẽ cô thật sự chỉ chào hỏi bạn thân của mẹ mình một chút, mà coi như chẳng biết những chuyện khác?
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành đi ra khỏi trường Luật, không có camera nên Triệu Húc Hàn không nhìn thấy hai người, chỉ có thể định vị được đường đi của Kỷ Hi Nguyệt, lúc tạm dừng mới có thể tìm camera gần đó để hack vào.
Chẳng qua Triệu Húc Hàn thấy hai người đi trên đường không hề tay cầm tay, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cho dù anh tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi, dù sao Thiết Quý Hoành cũng rất đẹp trai, cũng vô cùng ưu tú.
Ba điều kiện trở thành chủ mẫu của Triệu gia quá khó, nhưng điều kiện thành chủ mẫu của Thiết gia lại đơn giản hơn nhiều, cho nên anh lo lắng Kỷ Hi Nguyệt
có thể bị dao động.
Nhưng mà tất cả đều do trong lòng Triệu Húc Hàn suy diễn quá nhiều, miên man suy nghĩ, đây là vì quá thích nên mới lo được lo mất.
Gần đến bãi biển, cho nên Triệu Húc Hàn có thể nhìn thấy định vị vẫn luôn di chuyển, chờ đến lúc anh nhìn ra quỹ đạo hành động của Kỷ Hi Nguyệt, anh lại bực bội trong lòng.
Người phụ nữ này muốn làm gì? Đây không phải là đến bãi biển La Mã à? Bên kia cũng là nơi mẹ anh xảy ra chuyện.
Rốt cuộc là cô cố ý hay vô tình? Thiết Quý Hoành biết gì chưa? Vì sao cũng đi qua bên kia? Rốt cuộc là Thiết Quý Hoành muốn đi du lịch cùng Kỷ Hi Nguyệt, hay là Kỷ Hi Nguyệt dẫn theo Thiết Quý Hoành đi du lịch một ngày là có mục đích khác?
Tiêu Ân ở bên cạnh nhìn cậu chủ nhà mình bực bội bất an, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú của anh thay đổi biểu cảm liên tục, đây rốt cuộc là sao vậy? Kỷ tiểu thư không ở đây, cậu chủ không còn là cậu chủ.
“Cậu chủ không sao chứ? Cậu chủ đã uống hết cả một chai rượu vang đỏ.” Tiêu Ân thấy anh uống liên tục, hơi lo lắng cho anh.
Triệu Húc Hàn lắc đầu một cái, nói: “Không vấn đề gì, chút rượu này có tác dụng gì với tôi đâu?” Nói xong anh lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ấy.
Tiêu Ân hơi dở khóc dở cười, nghĩ thầm cậu chủ uống rượu gì cũng không có tác dụng.
“Cậu chủ, Kỷ tiểu thư không sao chứ?” Tiêu Ân cẩn thận hỏi.
Cả cơ thể Triệu Húc Hàn lạnh xuống, nói: “Thêm một bình rượu nữa.”
Khóe miệng Tiêu Ân run rẩy một chút, sau đó đáp một tiếng rồi vội vàng đi lấy rượu, ngay sau đó gửi cho Kỷ Hi Nguyệt một tin nhắn.
“Kỷ tiểu thư, tâm trạng cậu chủ rất kém, vẫn luôn uống rượu.”
Bên kia Kỷ Hi Nguyệt còn đang trên xe đi tới bờ biển, điện thoại rung, cô lấy ra xem, là tin nhắn Tiêu Ân lén gửi tới.