Thiết Quý Hoành suýt chút nữa đã nhảy lên, nhưng ở trong nước không dễ nhảy, nghĩ thầm lá gan của người phụ nữ này cũng lớn quá rồi, sao lại trực tiếp đổ nước trái cây lên người người ta, lỡ đâu tên này có súng? Hoặc là vô cùng hung dữ thì sao?
Nghĩ đến đây, anh ta càng gấp hơn, tăng nhanh tốc độ lên bờ.
Chỉ là bên này sau khi Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp đổ ly nước trái cây lên người người đàn ông, người đàn ông này đã nhảy cẫng lên, ngay sau đó lớn tiếng mắng Kỷ Hi Nguyệt.
Hơn nữa cứ trực tiếp mở miệng mắng tiếng anh, ngoài ra còn có dáng vẻ như chuẩn bị đánh Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp duỗi chân ra đá, người đàn ông bị cô đá trúng ngã nhào xuống ghế tựa bãi biển, Kỷ Hi Nguyệt đã giật lấy điện thoại của anh ta.
Người đàn ông đó tức khắc nóng lên, nhảy lên lao vào Kỷ Hi Nguyệt, còn lớn tiếng mắng chửi Kỷ Hi Nguyệt làm gì.
Điện thoại của người đàn ông vẫn còn chưa khóa màn hình, cho nên Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp ấn vào hình ảnh. Lập tức điện thoại hiển thị ra vô số bức ảnh, trong phần lớn bức ảnh là cô và cả Thiết Quý Hoành.
Kỷ Hi Nguyệt thầm hoảng sợ, từ lúc đầu bọn họ đến khách sạn thì đã có ảnh chụp, bao gồm cả bức ảnh Thiết Quý Hoành đi đến quầy lễ tân đăng ký, nhưng trước đó thì không có.
Chuyện này chứng minh lời Thiết Quý Hoành thật sự không sai, Uý Mẫn Nhi phải tra được máy bay trực thăng của anh bay đi nơi nào, sau đó mới lại căn cứ vào khách sạn Holiday Thiết Quý Hoành chọn rồi mới bày ra giám thị.
Kỷ Hi Nguyệt thấy rất nhiều bức ảnh đều là hai người đồng hành, hơn nữa đều là chụp liên tiếp. Hình như cô và Thiết Quý Hoành luôn không có hành động dựa sát nào, cho nên xem ảnh chụp vẫn rất bình thường, hoặc có thể nói là duy trì khoảng cách nhất định.
Nhưng ai đảm bảo sau đó sẽ không chụp ra những cảnh tâm cơ, huống chi bây giờ Thiết Quý Hoành chỉ mặc mỗi một chiếc quần bơi.
Kỷ Hi Nguyệt xoay ngược bức ảnh lại để người nọ tự xem điện thoại của anh ta, Kỷ Hi Nguyệt lập tức lạnh lùng dùng tiếng Anh hỏi: “Tại sao anh muốn chụp ảnh tôi và bạn tôi nhiều vậy? Đây là
đang theo dõi chúng tôi à?”
Người đàn ông bị Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp nhìn thấu và bắt được có hơi hoảng sợ, sắc mặt hơi hoảng loạn, nhưng rất nhanh, anh ta đã lắc đầu giải thích: “Tôi thích chụp ảnh, đều là tùy tiện chụp.”
Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh một tiếng, tiếp tục xem ghi chép cuộc gọi của anh ta, phía trên có nhiều tên, có tiếng Anh và tiếng Pháp. Người đàn ông lẩm bẩm trong miệng, lập tức lao đến giật lấy điện thoại của mình.
Kỷ Hi Nguyệt vung tay lên, anh ta không giật được, lại nhào đến lần thứ hai. Kỷ Hi Nguyệt đá một cước lên mặt ghế bãi biển, người đàn ông va phải, cả người đều nhào lên ghế, sắt mặt đau đớn.
“Là ai cử anh đến, không nói ra chúng tôi sẽ báo cảnh sát.” Kỷ Hi Nguyệt biết tội danh xâm phạm quyền riêng tư cá nhân ở nước ngoài là rất nghiêm trọng, cho nên cô mới sẽ uy hiếp như vậy.
Quả nhiên người đàn ông rất căng thẳng, miệng giải thích cả nửa ngày. Anh ta đều nói mình thích mỹ nữ phương Đông, nhìn cô và Thiết Quý Hoành rất xứng đôi, trai tài gái sắc, hy vọng có thể lên tạp chí gì đó của anh ta.
Khi nói chuyện, Thiết Quý Hoành đã đến, đầu tiên anh ta nhận lấy di động Kỷ Hi Nguyệt đưa, vừa xem, lập tức sắc mặt anh ta đã khó coi, hỏi: “Có phải là Uý tiểu thư cử anh đến không, anh không nói thì tôi có thể trực tiếp đưa anh đến đồn cảnh sát! Nếu như thành thật trả lời thì tôi có thể thả anh đi!”
Anh ta nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của Thiết Quý Hoành, Kỷ Hi Nguyệt nói trước: “Thực ra không cần hỏi cũng biết, bởi vì trong ghi chép cuộc gọi của anh ta có số điện thoại của Uý Mẫn Nhi.”
Vừa nãy Kỷ Hi Nguyệt đã kéo đến rồi, Thiết Quý Hoành vừa nhìn quả nhiên là vậy, anh ta trực tiếp hung hăng đá cho người đàn ông một cú, người đàn ông kia hét lên một tiếng ngã nhào ra.
Mà Thiết Quý Hoành thì dùng số điện thoại này gọi cho Uý Mẫn Nhi.