Thiết Quý Hoành cảm giác sâu sắc thực lực khí công thâm hậu của Kỷ Hi Nguyệt, vừa rồi kéo dài như vậy vậy mà bây giờ cô vẫn đang chữa thương cho anh ta. Hơn nữa anh ta cảm giác vết thương trên cánh tay hình như đỡ hơn rất nhiều, tất cả đều không thể tin được.
Trận chiến kết thúc, nhóm hành khách cũng hoảng hốt la to xông ra, có người nhìn thấy cảnh nữ sát thủ bị đóng dính, hoảng sợ kinh hãi rất nhiều, không thể tin nổi, nhưng bình thường cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, cũng không người biết hai tiếng súng kia có làm ai trúng đạn hay không, nhưng hẳn là có người bị trúng đạn, rốt cuộc khắp nơi đều là vết máu.
Khủng hoảng trải qua tối nay đã đủ để bọn họ nhớ kỹ cả đời, chắc chắn đời này cũng không muốn đi La Mã du lịch nữa.
Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nhìn Thiết Quý Hoành, thấy anh ta không nhúc nhích mà nhìn cô, cô vội nói: “Anh Thiết, anh cảm thấy sao rồi? Có ổn không? Chúng ta lập tức đi bệnh viện.”
Vừa nói vừa kéo anh đứng lên, cuối cùng Thiết Quý Hoành lấy lại tinh thần, nói: “Tiểu Nguyệt, em, em…”
Kỷ Hi Nguyệt biết anh muốn nói cái gì, gật đầu nói: “Đúng vậy, em biết trước đây anh đã nghi ngờ em, nhưng em không muốn để lộ quá nhiều, bất lợi với anh Hàn cũng không tốt với chính em, thế nên em vẫn không tiết lộ ra ngoài, không nghĩ tới điều này sẽ khiến anh bị thương như vậy. Nếu biết anh sẽ bị thương nặng thế thì em nên nói sớm cho anh biết, vậy anh cũng không cần tới cứu em. Anh Thiết, thật xin lỗi, em đã lừa anh.”
Kỷ Hi Nguyệt rất áy náy, đặc biệt thấy thương thế của anh ta nghiêm trọng như vậy, bởi vì kinh mạch cánh tay đều đã bị cắt đứt, nếu muốn hồi phục nhất định rất khó. Tất cả điều này cũng là bởi vì vừa rồi anh ta liều mạng tới cứu cô.
“Tiểu Nguyệt, em đừng áy náy, anh không sao, em cũng biết anh. Mặc dù thương thế hơi nặng, nhưng cũng có thể hồi phục, em không cần tự trách. Chẳng qua anh thật sự bất ngờ, cũng rất vui mừng, em lại là cùng một loại người với anh, hơn nữa còn xuất sắc hơn anh, thật lợi hại.”
Ánh mắt Thiết Quý Hoành lóng lánh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của
Kỷ Hi Nguyệt: “Đúng rồi, vết thương của em thế nào?”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức lắc đầu nói: “Hoàn toàn không có chuyện gì. Nếu anh cũng đã biết thì căn bản không cần lo lắng, bởi vì bây giờ cũng đã không thấy đau gì nữa. Em biết em đã khỏe lắm, thế nên anh yên tâm đi. Ngược lại là anh đó, vết thương nặng như vậy, rất dọa người, chuyện này còn phải xử lý, em phải gọi điện thoại cho anh Hàn.”
“Tiểu Nguyệt, không cần, anh có bạn ở đây, có thể xử lý. Em yên tâm, sẽ không bại lộ gì đâu, những người này cũng không thấy rõ lắm, cũng không biết cụ thể đã phát sinh chuyện gì. Cảnh sát và truyền thông bên này đều có người quen của anh, anh cũng sẽ giữ lại camera.” Thiết Quý Hoành nói xong lập tức lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện.
Những hành khách bị dọa sợ kia thấy trận chiến kết thúc, sợ đến mức chạy ra bên ngoài. Mấy cảnh sát cũng tiến vào, thấy bên trong hoàn toàn hỗn độn và máu tươi đầy đất, cũng bị dọa giật mình, ngay sau đó dùng tiếng Anh bắt đầu nói chuyện.
Bởi vì thấy Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành đều là người Châu Á, cho nên trực tiếp dùng tiếng Anh nói chuyện. Kỷ Hi Nguyệt trả lời câu hỏi dựa theo tình hình thực tế, cảnh sát bắt đầu ghi chép, Thiết Quý Hoành bên kia cũng gọi điện sắp gần xong rồi.
Sau đó anh ta muốn đứng lên, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đỡ lấy anh ta. Cảnh sát thấy vết thương rất nghiêm trọng nên cũng vội vàng gọi nhân viên cứu hộ tới.
Phía ngoài đã là biển người tấp nập, may mà cảnh sát tới nhiều, cũng đã bắt đầu phong tỏa, còn bảo nhóm hành khách tản đi, không có gì đáng xem.
Chẳng qua hành khách bị thương không ít, nhân viên cứu hộ đều đang xử lý vết thương, có ba hành khách tương đối nghiêm trọng cũng đã đã được đưa lên xe cứu thương.