Triệu Húc Hàn nói xong, khóe miệng cong lên vẽ ra một nụ cười lạnh tà ác tàn khốc.
“Chuyện em và Thiết Quý Hoành cũng sẽ bị đè xuống, thế nên bây giờ Mỹ Á cần làm rất nhiều chuyện để ổn định chuyện lần này. Những người chết kia cũng sẽ nhận được bồi thường thích hợp.”
Kỷ Hi Nguyệt rất thương cảm, nói: “Em không nghĩ tới nữ sát thủ và nam sát thủ kia máu lạnh như thế, hoàn toàn không để ý tính mạng nhiều hành khách như vậy, trái tim của những người này đều làm bằng sắt ư?”
Triệu Húc Hàn sờ đầu cô, ôm bả vai cô, để cô dựa vào trong ngực của anh rồi giải thích: “Bình thường sát thủ đều phải trải qua huấn luyện đặc biệt, bọn họ sẽ hoàn toàn không tôn trọng sinh mạng, hoàn thành nhiệm vụ là mục tiêu duy nhất bọn họ, thế nên chuyện này đơn giản giống như giết gà giết vịt với bọn họ. Hơn nữa, thông thường sát thủ càng lạnh lùng thì tỷ lệ thành công càng cao.”
Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể thở dài, vừa muốn nói thêm, đột nhiên đèn phòng phẫu thuật tắt. Từ lúc Thiết Quý Hoành đi vào đến khi đèn tắt đã gần năm tiếng đồng hồ.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngồi thẳng, vội vàng đứng lên, thấy cửa phòng phẫu thuật đã mở, một bác sĩ đi ra, lấy mặt nạ bảo hộ xuống.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt mệt mỏi và hốc hác của bác sĩ, nhưng cũng chỉ có thể vội hỏi: “Bác sĩ, bạn của tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ dùng tiếng Anh trả lời: “Kinh mạch trên tay đã được nối xong, nhưng cho dù nối xong thì chỉ sợ cũng sẽ ảnh hưởng sự linh hoạt cả đời.”
Bác sĩ nói xong thì đi trước, sau đó giường bệnh được mấy y tá đẩy ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đi qua nhìn, thấy Thiết Quý Hoành đang ngủ say, chính xác thì là vẫn chưa tỉnh thuốc mê.
Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đi theo giường bệnh. Đợi y tá sắp xếp xong, Kỷ Hi Nguyệt ngồi bên giường Thiết Quý Hoành, nhìn vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy của người đàn ông anh tuấn trên giường bệnh, trong lòng càng thêm tự trách.
Triệu Húc Hàn nhìn thấy rất hụt hẫng, nhưng anh biết tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt. Suy cho cùng Thiết Quý Hoành là vì cứu cô, mà một người bằng lòng dùng mạng sống đi cứu người khác, phần nhân tình này đã đủ sức nặng.
“Anh Hàn, anh nói em có nên dùng khí công giúp anh ta nhanh chóng hồi phục không?” Kỷ
Hi Nguyệt quay đầu nhìn Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ nhợt nhạt của Thiết Quý Hoành, cũng rất buồn bực, chẳng qua anh lập tức nói: “Không cần, tên này chính là người tu luyện khí công, mặc dù cánh tay này bị thương nghiêm trọng nhưng dùng khí công trị liệu lâu dài thì vẫn có thể khôi phục như lúc ban đầu. Chúng ta không phải là người bình thường, vì vậy em không cần phải lo lắng.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nhưng tiếp tục nói: “Em muốn bù đắp một chút cho anh ta, em dùng khí công giúp anh ta chữa trị một thời gian, chắc anh ta khỏe lại sẽ nhanh hơn.”
Triệu Húc Hàn cũng biết như vậy, cô gái lương thiện này, hơn nữa cô tự trách, nhất định sẽ làm hết sức để bù đắp.
“Anh làm là được rồi.” Triệu Húc Hàn chỉ có thể tự làm. Rốt cuộc anh thật sự không muốn Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành ngày ngày gặp mặt. Mặc dù anh tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt, nhưng anh không tin Thiết Quý Hoành.
Rõ ràng Thiết Quý Hoành cảm thấy hứng thú với Kỷ Hi Nguyệt, bây giờ lại biết Kỷ Hi Nguyệt là người tu luyện khí công, chỉ sợ hứng thú này sẽ càng nhiều. Phải biết rằng cưới một người vợ tu luyện khí công điều các gia tộc lớn rất muốn. Dĩ nhiên Triệu gia là ngoại lệ, bởi vì bản thân Triệu gia chính là bồi dưỡng người tu luyện khí công.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, sau đó lắc đầu nói: “Không cần, trước đây anh mới vừa điều trị giúp thím, sao lại có thể tiêu hao nữa. Em cũng có thể.”
Toàn thân Triệu Húc Hàn lập tức lạnh xuống, Kỷ Hi Nguyệt hơi kinh ngạc, lập tức nói: “Anh Hàn, không phải anh ghen chứ?”
Triệu Húc Hàn rất muốn nói phải, nhưng sợ Kỷ Hi Nguyệt giễu cợt anh hẹp hòi, còn có chính là không tin tưởng cô, thế nên chỉ có thể lắc đầu nói: “Không phải, chỉ là mai anh muốn dẫn em đi Thụy Sĩ, nước Anh, hai ngày sau chúng ta phải trở về Cảng Thành rồi.”