Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Trắng tóc vì anh ta


trước sau

Thiết Quý Hoành nhìn Kỷ Hi Nguyệt một lúc lâu, nhưng cuối cùng thân thể suy yếu không kiên trì nổi, hơn nữa cánh tay ấm áp khiến anh ta ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Chờ lúc Thiết Quý Hoành tỉnh lại lần nữa, nhìn Kỷ Hi Nguyệt anh ta vô cùng khiếp sợ, lập tức vội vàng nói: “Tiểu Nguyệt, đủ rồi!”

Triệu Húc Hàn quay đầu lại, vừa nãy anh nhìn qua đã thấy Thiết Quý Hoành ngủ rồi, Kỷ Hi Nguyệt nắm lấy tay anh ta truyền khí công. Tuy rằng trong lòng anh không thoải mái, nhưng chuyện này cũng không có cách nào khác.

Vừa nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại đã nhìn thấy tóc dài một bên tai của Kỷ Hi Nguyệt biến thành tóc bạc, Thiết Quý Hoành hiển nhiên không biết, sợ tới mức sắc mặt thay đổi, vô cùng khiếp sợ.

Kỷ Hi Nguyệt tỉnh táo lại, có hơi nhập nhèm, nói: “Sao vậy? Anh có đỡ hơn chút nào không?”

“Tiểu Nguyệt, em, em, em thật ngốc!” Thiết Quý Hoành lập tức sắp rơi lệ, nhìn một sợi tóc bạc trên trán cô, trái tim trong nháy mắt cảm thấy đau đớn.

“Tiểu Nguyệt!” Tròn mắt của Triệu Húc Hàn suýt rơi ra ngoài, cô gái nhỏ này đang làm gì vậy? Đây rõ ràng là tiêu hao quá mức dẫn đến tóc biến thành màu trắng.

“Em, em bị sao vậy?” Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc trước phản ứng quá lớn của hai người đàn ông.

“Em, tóc em!” Triệu Húc Hàn hận chết Thiết Quý Hoàng. Sao người đàn ông này có thể được Kỷ Hi Nguyệt chăm sóc và hy sinh như vậy, cô là bạn gái anh cơ mà.

“Tóc em?” Kỷ Hi Nguyệt cau mày, sau đó duỗi tay vuốt tóc, thấy được một sợi tóc bạc dài, cô cũng sợ tới mức mở to hai mắt: “Tóc em! Sao lại như thế này?”

Đôi mắt Thiết Quý Hoành ẩm ướt, nói: “Tiểu Nguyệt, em tiêu hao quá nhiều, đều tại anh ngủ quên mất.” Thiết Quý Hoành vô cùng tự trách, nhưng trong lòng lại thấy kinh ngạc. Anh ta không ngờ Kỷ Hi Nguyệt có thể vì anh ta mà làm đến bước này.

Nhưng thật ra Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không biết bản thân tiêu hao quá mức, cô cứ liên tục truyền như vậy thôi, cũng không cảm thấy quá mệt, chỉ là có hơi mệt, sao có thể ngờ tới tóc lại biến thành màu trắng được.

“Thiết Quý Hoành, tên heo nhà anh!” Triệu Húc Hàn một bụng tức không có nơi nào trút giận, trực tiếp mắng chửi
Thiết Quý Hoành. Nếu không phải tên heo này bị thương, nếu không phải do anh ta bị thương thì sao Kỷ Hi Nguyệt có thể biến thành như vậy.

Hiện giờ đang trên máy bay, anh không đánh được, nhưng thật sự không thể nhịn được nữa, cũng chỉ có thể mắng.

Kỷ Hi Nguyệt há hốc mồm nhìn khuôn mặt tuấn tú tức giận đến nỗi đỏ lên của Triệu Húc Hàn, sau đó phụt một tiếng cười rộ lên.

“Em còn cười được, em cũng là heo hả? Bản thân tiêu hao nhiều năm như vậy cũng không biết?” Triệu Húc Hàn thật sự tức giận sôi máu.

“Anh Hàn, anh Thiết là heo, nếu em cũng là heo thì anh phải khóc mất!” Vậy mà Kỷ Hi Nguyệt còn có tâm trạng nói giỡn.

“Em!” Triệu Húc Hàn bị tức chết rồi, hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái, Thiết Quý Hoành vội vàng nói: “Tôi là heo. Tiểu Nguyệt, rất xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh không ngờ sẽ như vậy.”

“Không sao, không phải chỉ là bạc chút tóc thôi sao! Mặt không có việc gì chứ?” Kỷ Hi Nguyệt sờ mặt mình, cũng may là vẫn bóng loáng mềm mịn, vậy chỉ có vài sợi tóc ở thái dương bị bạc. Đây không phải càng có cá tính sao, nếu không được thì cô cắt đi là xong.

Triệu Húc Hàn tức giận đến cuối cùng cũng chỉ dư lại đau lòng, nói: “Em cần gì phải đối xử với tên heo này tốt như vậy, anh ta vốn dĩ không sao.”

Thiết Quý Hoành tự trách, Triệu Húc Hàn từng tiếng mắng anh ta là heo, anh ta cũng nhận. rốt cuộc anh ta cũng đau lòng muốn chết, cô gái nhỏ này thật sự ngốc nghếch.

“Anh Thiết, anh cảm giác thế nào? Có thể mở băng gạc ra xem được không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Hiện giờ không còn đau chút nào, hẳn đã khá hơn rất nhiều.” Nói rồi một cánh tay khác của anh ta tháo dây buộc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện