Kỷ Hi Nguyệt yên lặng nhìn Trần Thanh một hồi, sau đó thở ra nói: “Dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau. Lần này tôi chỉ bị anh làm cho đầu óc choáng váng, nhưng anh Trần, tâm thái là thứ phải tự mình nuôi dưỡng, bạo lực không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, cuối cùng chỉ hại người hại mình thôi.”
“Tôi hiểu rồi, Vương Nguyệt, lần này là tôi thực sự hồ đồ. Gia đình tôi còn mẹ già con thơ, tôi thực sự hối hận khôn xiết. Xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Trần Thanh lại cúi người chín mươi độ.
“Được rồi, đến đây thôi.” Kỷ Hi Nguyệt không muốn nói nhiều, lập tức xoay người về chỗ ngồi, cũng không đi tìm sếp nữa.
Trần Thanh liếc nhìn cô một cái rồi quay về vị trí của mình, bắt tay vào sắp xếp vị trí, Tào Quang và Châu Lê trở thành tay trái tay phải của anh ta.
Cố Du Du vốn dĩ đang ngồi bên cạnh anh ta, phải bị chuyển đi thì rất không bằng lòng.
“Anh Trần, đây là nhân viên mới mà sếp cho vào đội của anh sao?”Cố Du Du hỏi thăm.
Trần Thanh nói: “Sếp cho tôi một cơ hội làm lại từ đầu, hai người này từ bây giờ sẽ là một nhóm với tôi, Lưu Hải trả lại cho mọi người.”
Cố Du Du khẽ chép miệng, nghĩ bụng người siêng năng như cô ta mà không được phân bổ trợ lý, chỉ có một người phụ việc dùng chung với mọi người, chẳng có lấy một đội ngũ chuyên nghiệp. Thật sự cảm thấy có chút thương cảm.
Nếu xét về thành tích, có thể bản thân không hơn được Vương Nguyệt, nhưng cũng có thể đứng thứ hai mà!
Nghĩ tới đây, Cố Du Du đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện chỗ ngồi đối diện Kỷ Hi Nguyệt đang trống thì lập tức chuyển qua.
“Tiểu Nguyệt, tin tức hôm nay thực sự rất tuyệt vời.” Cố Du Du ngồi xuống, cười nói với kỷ Hi Nguyệt.
“Chu Dương Thiên và Lí Thần Thần đều thuộc top mười người giàu có nổi tiếng nhất Cảng Thành, xảy ra sự tình như vậy, tiền bối, chị cảm thấy hai nhà bọn họ nội bộ sẽ như thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt liếc cô ta.
Cố Du Du nhất thời đơ người ra, sau đó lập tức nhảy cẩng lên: “Cảm ơn Tiểu Nguyệt!” Nói xong cô ta mang cặp công vụ lên lưng rồi bỏ chạy.
Mà đồng thời những người khác cũng nghe được câu nói này, mọi người
lập tức nghĩ đến tin tức liên đới, e là cả hai nhà bây giờ đã trở thành một bãi chiến trường. Tin tức đấu đá này sẽ là đề tài thú vị để mọi người tán gẫu sau bữa cơm chiều.
Bỗng chốc cả văn phòng chỉ còn lại vài người là không ra ngoài chạy tin, khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khé giật giật.
“Chị Nguyệt, cái này có phải là hời cho bọn họ quá rồi không?” Liễu Đông dở khóc dở cười.
“Mọi người đều là đồng nghiệp, bộ phận tin tức có thành tích tốt thì chúng ta cũng sẽ sống bình yên qua ngày. Huống hồ gì cậu với anh Béo có kham được hết không?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói
Anh Béo cười nói: “Liễu Đông, cậu muốn bản thân mệt chết à. Tin tức của chúng ta có thể tồn tại trên một tuần đấy. Cậu tin không?”
“Anh Béo nói đương nhiên là tôi tin rồi. Chỉ là tôi cảm thấy mình vẫn có thể chạy thôi.” Liễu Đông ngượng ngùng cười, cậu cần thành tích đấy.
“Sau này sẽ có tin cho cậu chạy.” Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu cười, vui vẻ gửi tin nhắn cho Trần Manh Manh.
“Manh Manh, bây giờ mình đang rãnh, định qua thăm cậu. Trưa nay đi ăn cơm dạo phố không?” Kỷ Hi Nguyệt muốn ra ngoài đi loanh quanh.
“Được thôi, cậu qua đây đi. Vừa hay mình cũng đang ở trong trường quay.” Trần Manh Manh hồi âm kèm theo icon ôm ấp.
Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, sau đó thu dọn đồ đạc nói: “Tôi tới đài truyền hình Hương Thành thăm bạn, buổi chiều quay lại.”
Liễu Đông với anh Béo lập tức gật đầu. Cho dù Kỷ Hi Nguyệt không đi làm nhưng có tin tức lớn chống đỡ, sếp cũng sẽ khen ngợi cô như bình thường.
Đài truyền hình Hương Thành cách đài truyền hình Cảng Long hai con phố, đi qua đó khoảng tầm hai mươi phút. Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên là lựa chọn đi xe đạp công cộng.
Vẫn là tạo hình xấu xí của Vương Nguyệt với toàn thân đồ jean, ngóc ngắn, mắt kính đen.