Triệu Húc Anh Hàn cảm giác càng ngày càng thần kỳ, bởi vì tu luyện kiểu này có cảm giác còn tự do tự tại hơn so với lúc anh tự tu luyện, thật sự thuần thục, tu luyện thoải mái.
Anh nhắm mắt lại, cũng đắm mình vào dòng khí, từ từ, hai người đi vào cảnh giới quên mình, trong phòng im ắng.
Chờ tới lúc Kỷ Hi Nguyệt mở to mắt, nhìn thấy Triệu Húc Hàn hình như ngủ rồi, khuôn mặt rất nhẹ nhàng, hơn nữa rất ôn hòa, như là ngủ rồi, nhưng cô biết anh chưa ngủ, chỉ là tiến vào một loại cảnh giới vô cùng thần kỳ.
Giống như lúc trước cô đánh Thái Cực quyền, đánh đến mức độ nào đó thì sẽ không cần bản thân khống chế, mà sẽ tự động đánh tiếp, hoàn toàn thông suốt, liên tiếp dung hợp.
Cô đã có thể hoàn toàn dung hợp khí công trong hai thân thể, cũng có nghĩa là khí công của cô có thể cho anh, khiến anh càng thêm mạnh mẽ, mà tốc độ tu luyện của cô hay nói khác là tốc độ thêm vào vô cùng nhanh, cho nên cô cũng có thể cảm giác được biến hóa trong cơ thể Triệu Húc Hàn.
Chờ tới lúc Triệu Húc Hàn mở mắt, anh đã nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt tròn mắt cười tủm tỉm nhìn anh.
Anh cảm nhận cơ thể một lần, phát hiện khí công lúc trước bị Kỷ Hi Nguyệt hấp thu đã toàn bộ trở lại, lại còn nồng đậm hơn nhiều, ngay cả tiêu hao lúc anh chuyển xương tiếp vị cho thím hai cũng đã bổ sung lại.
Hơn nữa anh cũng cảm giác được thực lực của mình càng thêm thâm hậu, nhận thức này làm lòng anh vô cùng kinh ngạc, điều này nói lên cái gì?
Có nghĩa là anh và Kỷ Hi Nguyệt có thể cùng nhau tu luyện, hơn nữa có thể cùng nhau tiến bộ, không phải hoàn toàn làm điều vô dụng.
“Anh Hàn, cảm giác thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, nhẹ nhàng hỏi.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Triệu Húc Hàn nhìn cô, ngay sau đó nói: “Dường như mạnh hơn một chút.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Em cũng cảm thấy bản thân cũng mạnh hơn một chút, cho nên chúng ta có thể cùng nhau tu luyện rồi, sau này lúc ngủ có thể tu luyện cùng nhau.”
Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt hiện lên một ý nghĩ đen tối, không biết bọn họ có làm
được nam nữ song tu như trên TV nói không?
Nhưng mà nghĩ đến bệnh tâm lý của cô, chỉ sợ muốn thử cũng phải chờ thân thể có thể chấp nhận người đàn ông này mới được.
“Em không mệt à?” Triệu Húc Hàn hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu nói: “Không mệt, tu luyện một lúc, cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng mà giờ sắp sáng rồi, chúng ta vẫn nên ngủ một lát.”
Triệu Húc Hàn gật đầu, sau đó hai người mặt đối mặt nhắm mắt lại. Thật ra Triệu Húc Hàn vẫn đang tự cảm giác thực lực của mình, bởi vì anh vẫn có hơi không thể tin được.
Kỷ Hi Nguyệt quá đặc biệt, nếu người khác biết cô có loại bản lĩnh này, không biết sẽ mang đến hậu quả thế nào.
Chỉ là người phụ nữ đặc biệt như thế, lại còn mạnh mẽ vậy mà là của anh, anh lập tức có cảm giác vận may của mình thật tốt, ông trời vẫn rất ưu ái anh.
Kỷ Hi Nguyệt chậm rãi đi vào giấc ngủ say, bộ dạng vô cùng an tĩnh thoải mái. Sau khi Triệu Húc Hàn tu luyện xong, anh nằm yên lặng nhìn cô, rất muốn duỗi tay vuốt ve nụ cười xinh đẹp điềm tĩnh của cô, nhưng vẫn kìm lại.
Lật người lại xong anh cũng nhắm mắt, như lời Kỷ Hi Nguyệt nói phải nghỉ ngơi một hồi. Nơi này là biệt thự của Thiết Quý Hoành, cho nên tạm thời sẽ không có gì lo lắng.
Ngày kế tiếp, Thiết Quý Hoành nhìn đồng hồ cổ treo tường, đã 10 giờ mà hai người Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn vẫn không xuất hiện. Anh ta hỏi Tiêu Ân, Tiêu Ân nói có lẽ còn đang ngủ.
Thiết Quý Hoành cảm thấy có hơi không thể tưởng tượng được, Triệu Húc Hàn là gia chủ của Triệu gia, có thời gian làm việc và nghỉ ngơi vô cùng nghiêm khắc, sao đến bây giờ cũng chưa ra ngoài? Chẳng lẽ thật sự là anh hùng khó qua ải mỹ nhân?