Long Bân thấy Triệu Húc hàn, cả người du côn đã biến mất, lập tức kêu lên: “Cậu chủ!”
Triệu Húc Hàn ừ một tiếng, bảo anh ấy ngồi xuống, nói: “Làm xong chuyện rồi?”
“Vâng, người đã xác định nguyên nhân tử vong, nhiệm vụ hoàn thành, nguyên lão bên kia cũng thông qua rồi.” Long Bân lập tức nói rõ.
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Vậy nguyên lão nói thế nào về việc sát thủ Tôn gia phái tới nhắm vào tôi và Tiểu Nguyệt.”
Long Bân hơi lúng túng, nói: “Nguyên lão nói, một khi gia chủ muốn tự chọn vợ mình, thì người phụ nữ này cũng nhất định phải có chút thực lực, thế nên lần này để cho gia chủ tự giải quyết.”
Triệu Húc Hàn cười lạnh một tiếng, nói: “Quả nhiên như tôi đoán.”
“Cậu chủ, Tôn gia điều động mười sát thủ khí công, cái này mới đáng sợ đó.” Long bân hơi sốt ruột, nói.
“Có gì đáng sợ đâu. Trừ Tiêu Ân ra, chúng ta đều là người tu luyện, tôi, Tiểu Nguyệt, Thiết Quý Hoành đều có thể một người đối phó hai ba người, chỉ cần không tách ra, bọn họ sẽ không có cơ hội. Dĩ nhiên nếu bọn họ muốn tách ra đối phó, vậy thì cũng sẽ không mười người cùng đối phó một người, vậy sẽ càng thêm dễ đối phó.” Triệu Húc Hàn nhìn Long Bân nói.
Long Bân hơi ngớ ra, nghĩ từ khi nào Kỷ Hi Nguyệt đã lợi hại vậy rồi. Anh ấy mới biết cô có khí công không lâu, sao thoáng cái đã có thể một người đối phó hai ba người rồi? Đây chẳng phải còn lợi hại hơn với anh ấy à?
Không phải là đối phó sát thủ bình thường đâu đó? Là sát thủ khí công mà? Long Bân thầm kinh hãi, nhưng anh ấy không dám hoài nghi lời nói Triệu Húc Hàn, lời cậu chủ nói thường đều chính xác.
Kỷ Hi Nguyệt rửa mặt xong đi ra, trên người mặc quần áo ở nhà rất đáng yêu, thấy Long Bân, cô vui vẻ nói: “Long Bân, anh đến rồi, lần này lại phải kề vai chiến đấu rồi. Chẳng qua lần này tôi không hy vọng được anh cứu.”
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến lần đó xe hơi của Đường Tuyết Mai nổ tung, nếu không phải Long Bân dùng lưng ngăn chặn dòng khí nổ tung thì khẳng định cô không chết cũng bị thương.
“Đại tiểu thư, nhanh như vậy cô đã lợi hại thế rồi hả? Thật sự tốt quá.” Long Bân dở khóc dở cười, nói.
Kỷ Hi Nguyệt bị anh chọc cười,
nói: “Ha ha ha, lợi hại chút mới tốt, sớm chút tiêu diệt hết người xấu, tôi có thể an tâm làm phóng viên của tôi rồi. Thật không biết bên Cảng Thành thế nào.”
“Có chuyện quan trọng cũng sẽ thông báo cho em, em xem tin tức cũng không có tin gì lớn, cho nên yên tâm đi. Cố Cửu quản lý Húc Nguyệt cũng không có bất cứ vấn đề gì, em cứ yên tâm.” Triệu Húc Hàn giải thích cho cô nghe.
Tiêu Ân cũng nói: “Đại tiểu thư, mới có ba ngày, sao có thể xảy ra nhiều chuyện được, vậy không phải mệt chết người còn gì?” Vừa nói thì dở khóc dở cười, chẳng qua ba ngày nay ở chỗ này thật sự mỗi ngày đều là chuyện lớn.
Kỷ Hi Nguyệt gãi đầu, nói: “Nói cũng đúng, chẳng qua ba ngày này sao trôi qua lâu vậy?”
“Bởi vì đột nhiên phát sinh quá nhiều chuyện.” Triệu Húc Hàn nói, sau đó nói với Long Bân: “Bắt đầu từ bây giờ anh cũng đừng rời khỏi, cố gắng ở cùng Tiêu Ân.”
Long Bân nhìn Tiêu Ân, sau đó gật đầu, nói: “Được.”
Trong lòng Tiêu Ân cảm động, anh ấy là trợ lý bên cạnh Triệu Húc Hàn, mặc kệ có phải người tu luyện khí công hay không thì đều phải thường xuyên ở cùng nhau, nhưng đối mặt sát thủ khí công, đoán chừng anh ấy cũng không có sức chống cự. Bây giờ Triệu Húc Hàn sắp xếp Long Bân ở bên cạnh anh ấy, thật ra thì cũng là vì bảo vệ anh ấy.
“Anh Hàn, vậy hôm nay chúng ta làm gì? Chẳng lẽ phải ở biệt thự đợi mười tên sát thủ đến?” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm.
“Chẳng lẽ em còn muốn ra ngoài du lịch? Bên ngoài cũng không quá an toàn.” Triệu Húc Hàn hơi dở khóc dở cười, ý nghĩ của anh và Thiết Quý Hoành chính là ôm cây đợi thỏ trong biệt thự.
Suy cho cùng biệt thự có hệ thống an ninh, có người xâm nhập sẽ có cảnh cáo, bọn họ phải đối phó mười sát thủ khí công, cô gái bé nhỏ này đúng là không lo lắng chút nào.