Thiết Quý Hoành nhíu mày, nói: “Quốc tế Úy Lam gửi hả? Bên trên viết cái gì? Rương lớn hay rương nhỏ?”
Thư kí Diêu nói: “Ông chủ, là một cái rương cỡ trung, không quá trọng.”
“Anh xác định là Quốc tế Úy Lam hả?” Thiết Quý Hoành nghĩ tới nghĩ lui, sao Quốc tế Úy Lam sẽ gửi chuyển phát nhanh cho anh ta, đó là Úy Mẫn Nhi à? Khoảng cách văn phòng cũng không phải quá xa, sao phải chuyển phát nhanh? Tìm người đưa đến là được rồi mà.
“Đúng vậy, bên trên có dấu của Quốc tế Úy Lam. Chẳng qua không có viết người đưa kiện, nói là đồ vật.” Tiểu Diêu ở đầu dây bên kia giải thích.
Thiết Quý Hoành vừa đi ra khỏi phòng huấn luyện, một tay nhận lấy khăn lông quản gia đưa lau mồ hôi, ngay sau đó nói: “Vậy anh mở ra nhìn rồi nói cho tôi, đừng cúp máy.”
“Được!” Tiểu Diêu lập tức đặt di động xuống, cầm lấy dao trang trí rồi bắt đầu mở rương.
Chỉ là mới vừa mở rương ra, Tiểu Diêu bên kia lập tức a một tiếng, ngay sau đó một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa từ di động truyền qua đây, nháy mắt đã không có âm thanh gì nữa.
Thiết Quý Hoành bị âm thanh thật lớn dọa sợ tới mức suýt nữa ném bay di động. Ngay sau đó sắc mặt anh ta tái mét, hét lớn với di động: “Tiểu Diêu! Tiểu Diêu!”
Nhưng bên kia không có cứ âm thanh nào, Thiết Quý Hoành lập tức gọi cho những người khác, gọi hai lần mới được.
“Uy Liêm, xảy ra chuyện gì? Tiểu Diêu đâu?” Thiết Quý Hoành hỏi, Uy Liêm là phó tổng, văn phòng ở đối diện văn phòng của anh ta.
“Ông chủ, không hay rồi, nổ mạnh, nổ mạnh! Trời ạ! Tiểu Diêu, Tiểu Diêu bị nổ chết! Toàn bộ văn phòng của anh đều bị nổ tung!” Giọng Uy Liêm bên kia thấp thỏm lo âu.
“Cái gì!” Thiết Quý Hoành quả thật không thể tin được, Quốc tế Úy Lam cư nhiên gửi quả bom cho anh ta. Nếu người hôm nay mở ra cái rương là anh ta, như vậy chẳng phải nháy mắt anh ta cũng bị nổ chết?
“Những người khác đâu? Có sao không?” Thiết Quý Hoành vội vàng hỏi.
Uy Liêm lập tức nói: “Chỉ có văn phòng của anh tiểu Diêu, cũng may không có những người khác đi qua. Bên này của tôi chỉ bị vỡ kính. Ông chủ, sao lại thế này? Ai
gửi quả bom cho anh vậy?”
“Anh xử lý trước đi, tôi lập tức đi qua!” Thiết Quý Hoành không có thời gian giải thích. Giờ phút này trong lòng anh đã phẫn nộ đạt tới đỉnh điểm, lập tức vọt tới trong phòng Triệu Húc Hàn.
“Xảy ra chuyện gì?” Triệu Húc Hàn nhíu mày nhìn sắc mặt cực khó coi trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
Thiết Quý Hoành lập tức nói: “Úy Mẫn Nhi gửi quả bom vào công ty của tôi, thư ký của tôi đã bị nổ chết, tôi phải đi ra ngoài.”
Triệu Húc Hàn trừng lớn đôi mắt, cũng không thể tin được, nói: “Anh xác định là Úy Mẫn Nhi?”
“Trên rương nói là Quốc tế Úy Lam, trắng trợn táo bạo, không phải Úy Mẫn Nhi thì là ai. Tôi phải mau chóng đến xem, văn phòng đã bị huỷ toàn bộ, tôi phải đi lấy tủ sắt văn kiện ra tới mới được.” Nói xong, Thiết Quý Hoành muốn đi.
“Từ từ, chúng ta cùng đi. Anh đừng quên có mười sát thủ, tốt nhất không cần tách ra, kêu Tiểu Nguyệt, Long Bân và Tiêu Ân!” Triệu Húc Hàn vội nói.
Một khi Thiết Quý Hoành chết thì Triệu thị lại mất đi một đồng minh bên phía Châu Âu, đặc biệt trước đó đã xé rách mặt với Quốc tế Úy Lam, tình thế kia sẽ sinh ra lực cản rất lớn đối với Triệu gia ở Châu Âu.
Cho nên khi Thiết Quý Hoành đã đáp ứng hai nhà hợp tác, anh ta không thể xảy ra chuyện.
Triệu Húc Hàn vội kêu to Kỷ Hi Nguyệt ở phòng cách vách. Kỷ Hi Nguyệt đang tắm, quấn khăn tắm rồi vội vàng mở cửa.
Triệu Húc Hàn và Thiết Quý Hoành nhìn dáng vẻ cô mới tắm ra, nháy mắt đều ngây ngẩn cả người. Cô gái bé nhỏ này thật sự đẹp kinh tâm động phách.
Khuôn mặt nhỏ hồng nhạt đỏ bừng mỹ lệ thanh thuần, bả vai lộ ra bóng loáng, tóc dài ướt dầm dề, còn có khăn tắm bao lấy da thịt tuyết trắng bên cạnh, một giây thôi cũng sẽ làm người đàn ông biến thành cầm thú.