Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Có chết cũng phải kéo các người theo


trước sau

Úy Mẫn Nhi bên kia cười lạnh một tiếng, nói: “Thiết Quý Hoành, anh đừng nói bản thân cao thượng như vậy. Anh cũng có ý tưởng không an phận với Kỷ Hi Nguyệt giống vậy còn gì? Nếu Triệu Húc Hàn chết, Kỷ Hi Nguyệt sẽ là của anh! Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới?”

Thiết Quý Hoành tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói: “Nghĩ tới thì thế nào, nhưng tôi sẽ không làm! Cô là đồ điên, trách không được Triệu Húc Hàn sẽ không thích độc phụ như cô! Cô còn chẳng bằng sợi lông của Kỷ Hi Nguyệt nữa!”

Lời này trực tiếp kích thích Úy Mẫn Nhi, khuôn mặt lãnh diễm đều che kín hung ác nham hiểm, hung tợn nói: “Thiết Quý Hoành, tôi là kẻ điên, cho nên tốt nhất anh nên cẩn thận một chút. Nếu các người đều vứt bỏ tôi, vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo!”

“Cô cho rằng chút kỹ xảo này của cô có thể làm gì được chúng tôi? Mười sát thủ hả? Úy Mẫn Nhi, cô đây là đang tự tìm đường chết!” Thiết Quý Hoành hừ lạnh một tiếng.

“Đường chết thì thế nào, trước khi chết thì kéo mọi người cùng chết, đi xuống địa ngục cũng không tịch mịch, đúng không? Ha ha ha!” Úy Mẫn Nhi bên kia trực tiếp cúp máy.

Thiết Quý Hoành tức giận đến mức khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ lên, Triệu Húc Hàn cà Kỷ Hi Nguyệt, Tiêu Ân và Long Bân đều đi ra nhìn anh ta.

“Úy Mẫn Nhi?” Triệu Húc Hàn hỏi Thiết Quý Hoành.

Thiết Quý Hoành tức giận đến hít một hơi thật sau, nói: “Con điên đó thừa nhận là do cô ta làm, nhưng cô ta giá họa cho Úy Tư Lý, thật sự chẳng có chút nhân tính nào. Cô ta nói có chết cũng sẽ kéo mọi người cùng chết, cô ta hoàn toàn điên rồi.”

Triệu Húc Hàn nheo đôi mắt lại, nói: “Chúng ta cần phải tốc độ hơn, trước hết giết cô ta, bằng không cô ta sẽ không ngừng cho chúng ta phiền toái.”

Thiết Quý Hoành nói: “Chỉ sợ hiện tại cô đã bảo vệ lại bản thân rồi. Hôm qua tôi gọi người tra xét, cô tư đã rời khỏi nhà cũ Úy gia, tôi đoán giờ cô tư hẳn đã đi nhà an toàn của Úy gia.”

Kỷ Hi Nguyệt nhíu may nói: “Nhà an toàn? Còn có nhà an toàn nữa hả?” Cả người cô đều khó chịu, gia tộc lớn sẽ chơi vậy hả?

“Ừm, nhà an
toàn của Úy gia ở Thụy Sĩ, trong đó có rất nhiều phòng an toàn của gia tộc lớn. Cho dù tìm được thì muốn công phá cũng có độ khó rất lớn. Nếu ở trong nhà an toàn không ra, trốn mấy năm cũng hoàn toàn không thành vấn đề.” Thiết Quý Hoành hơi buồn bực, nói.

“Vậy chúng ta tự đi giết!” Triệu Húc Hàn nói: “Trước hết giải quyết việc bên này. Quốc tế Úy Lam chỉ có thể để Úy Tư Lý tới quản, lần này giúp anh ta một phen, trực tiếp đẩy anh ta đi lên.”

Thiết Quý Hoành gật đầu, xe bên kia chạy tới, năm người lên xe, nhanh chóng đi về phía cao ốc công ty của Thiết gia trong nội thành.

Trên xe, Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, nói: “Anh Hàn, các anh muốn phụ trợ anh Úy Tư Lý hả? Cha anh ta và mẹ anh ta đâu?”

“Việc này không cần lo lắng, Úy Mẫn Nhi vận dụng số tiền lớn như vậy thì nhất định sẽ bị các cổ đông nghi ngờ. Hơn nữa Triệu gia và Thiết gia bọn anh đều có chút hợp tác với bọn họ. Hai nhà chúng ta yêu cầu đổi Úy Mẫn Nhi thì bọn họ nhất định phải cẩn thận suy xét một chút, nếu không trong tương lai một hai năm tới, Quốc tế Úy Lam cũng không thể khôi phục lại.” Thiết Quý Hoành nói.

“Đây là thương chiến?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Triệu Húc Hàn sờ đầu cô, nói: “Em không cần lo những việc này, bọn anh sẽ xử lý. Hiện tại điều em cần quan tâm nhất chính là an toàn của bản thân, còn phải đảm bảo chính mình được an toàn, bắt lấy kẻ điên Úy Mẫn Nhi kia.”

“Nhưng cô ta đi nhà an toàn phòng rồi mà?” Kỷ Hi Nguyệt có điểm ngu ngốc nhìn anh.

Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Nhưng lập tức có mười sát thủ cho em luyện tập.”

“À à, thu phục mấy người này trước, sau đó chúng ta đi Thụy Sĩ bắt Úy Mẫn Nhi. Anh Hàn, trực tiếp giết chết hả?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn hỏi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện