Triệu Húc Hàn vẫn luôn chú ý cô gái này, bởi vì người anh lo lắng nhất vẫn là cô. Anh chẳng lo gì về Thiết Quý Hoành cả, kinh nghiệm thực chiến của tên này tuyệt đối không ít hơn anh.
Nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt tránh né viên đạn rất nhẹ nhàng, còn chẳng có cố kỵ gì như anh, khóe miệng anh chỉ có thể hơi run rẩy. Xem ra anh quá không yên tâm cô, còn cô hiển nhiên hoàn toàn không cần lo lắng.
“Anh Hàn, có thể phản kích chưa?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nhảy tới cây cạnh Triệu Húc Hàn, hỏi.
Cặp mắt lấp lánh tỏa sáng biểu hiện ra cô gái trẻ này hứng phấn cỡ nào, Triệu Húc Hàn cũng hơi dở khóc dở cười.
“Đã tiến vào đủ sâu rồi, có thể, nhưng em phải cẩn thận chút, bọn họ vẫn chưa bắn hết đạn.” Thật ra Triệu Húc Hàn cũng đang đợi bọn họ bắn hết đạn: “Đúng rồi, bọn họ nhất định sẽ có phi đao dao găm này kia, thậm chí ám khí, không nên khinh địch.”
“Vâng! Em hiểu được.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, bàn tay duỗi ra, trong đó đều là đá vụn, không biết cô nhặt được khi nào, bởi vì bọn họ đều không có tiền xu.
Tiếng đạn bắn càng ngày càng ít, Thiết Quý Hoành cười lạnh quát lên: “Sát thủ mấy người bị ngu hả! Không biết chúng tôi là người nào à? Vậy mà cũng dám nhận nhiệm vụ!”
Mười người đối diện phân tán ra. Cả đám đều mặc áo đen quần đen, thân hình cũng khá giống nhau, hơn nữa đều đội đồ trùm đầu màu đen, chỉ lộ ra hai con mắt, trên tay cũng mang găng tay màu đen, nhìn qua giống như là cùng một người.
Tiếng súng đã dừng lại, mọi người không cần chạy trốn nữa. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy bọn họ đều tự động ném súng, xem ra cũng biết chỉ cần có súng thì ba người này sẽ chỉ biết chạy trốn, như vậy sẽ đi ngược lại nhiệm vụ của bọn họ.
Bên trên ra mệnh lệnh lấy mạng ba người, cho nên tuyệt đối không thể để cho bọn họ chạy trốn.
Triệu Húc Hàn nói với Thiết Quý Hoành: “Bọn họ là sát thủ, chỉ nhận nhiệm vụ, sẽ không suy xét thân phận của đối phương. Huống chi ẩn môn Tôn thị có từng sợ ai đâu? Đã sớm bắt đầu bành trướng.”
Lúc Triệu Húc Hàn nói chuyện, ánh mắt anh lạnh lùng
nhìn mười người này, chỉ có đôi mắt hai người hơi lập loè.
“Này, điều kiện gì có thể để cho các người phản bội ẩn môn Tôn thị, sau này đi theo tôi hả?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên gào to lên.
Triệu Húc Hàn cà Thiết Quý Hoành suýt chút nữa há hốc mồm, cố gái bé nhỏ này đang phát bệnh tâm thần gì vậy.
Thân thể mười người đối diện run lên, hiển nhiên đã bị đề nghị của cô gái trẻ vô tri Kỷ Hi Nguyệt chọc cười.
“Tôi nói thật, mỗi một người luyện khí công đều không dễ dàng, nếu chết thì sẽ rất đáng tiếc! Hơn nữa tôi tin tưởng trong thế giới của người luyện khí công, cường giả vi tôn. Nếu tôi lợi hại hơn các người thì chẳng phải các người đi theo tôi sẽ càng có tương lai hơn à?” Kỷ Hi Nguyệt quát to với bọn họ.
“Con điên, cô đừng có nằm mơ! Ẩn môn Tôn thị không có kê phản bội!” Một sát thủ trong đó rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng.
“Ai da, thì ra không phải người câm. Tôi còn tưởng rằng cả đám các người đều là người câm đó!” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai.
Cả đám đàn ông lại lần nữa cảm thấy cằm sắp rớt, cô gái này hoàn toàn không ra chiêu theo kịch bản.
“Tôi biết Tôn thị bồi dưỡng các người không dễ dàng, nhưng người hướng chỗ cao đi. Còn nữa, bọn họ cứ bảo các người đi tìm cái chết, các người chẳng lẽ không cảm thấy thật đáng buồn à?” Kỷ Hi Nguyệt giống như một người đang lảm nhảm, biến khẩn trương đối chiến ban đầu thành như cuộc đàm phán.
“Sao lại là chịu chết, các người chết thì chúng ta sẽ có khen thưởng!” Sát thủ nói chuyện lúc trước lại cười lạnh, nói.
“Nói vậy là anh khẳng định mười người các người có thể giết chết ba người chúng tôi hả?” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt nhếch lên một nụ cười hồn nhiên.