Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Giống như người máu


trước sau

Nam sát thủ nói chuyện trước đó lại lần nữa bị Kỷ Hi Nguyệt dọa, nhìn mười sát thủ đã chết một người, năm người khác không biết đã chết hay hôn mê, nhưng giờ anh ta căn bản đã không còn ham chiến, đột nhiên xoay người bỏ chạy.

“Muốn chạy? Thiên hạ nào có việc dễ vậy!” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh một tiếng, dưới chân đá lên một cước, khí công bọc lấy mũi chân, một dòng khí mạnh mẽ đánh thẳng trúng phía sau lưng nam sát thủ.

Hơn nữa tình cờ vừa hay ở mệnh kỳ môn, nam sát thủ kêu thảm thiết một tiếng rồi gục trên mặt đất. Lúc anh ta muốn xoay người thì phát hiện nửa người dưới của mình không có phản ứng, trúng một đòn đã biến thành tê liệt.

Sát thủ thê lương kêu thảm thiết, không thể tin được đây là sự thật.

Kỷ Hi Nguyệt chậm rãi đi tới chỗ anh ta, trong tay còn ném dây thép, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi con ngươi lạnh lẽo làm nam tử hoảng sợ cực kì.

“Không, không muốn, tôi, tôi đầu hàng. Kỷ tiểu thư, tôi đầu hàng!” Nam sát thủ lập tức xin tha, bởi vì vết máu trên dây thép làm anh ta phi thường sợ hãi.

Anh ta không muốn chết dưới sợi dây thép này ở đây.

“Ngại quá, cơ hội đã cho anh rồi, giờ anh không còn lựa chọn. Huống chi, loại phản bội thua mới muốn đầu hàng như anh, anh cảm thấy tôi sẽ muốn à?” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Chúng tôi chỉ nghe lệnh hành sự!” Nam sát thủ vừa lui về phía sau, vừa hoảng sợ nhìn bên kia. Triệu Húc Hàn trực tiếp phản kích, đá một sát thủ hôn mê lúc Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn về một nơi khác.

Một sát thủ khác đối phó Triệu Húc Hàn cũng muốn chạy trốn, Triệu Húc Hàn lập tức đuổi theo. Bên kia Thiết Quý Hoành cũng đánh gục một người. Rốt cuộc thực lực của anh ta và Triệu Húc Hàn vẫn nhỉnh hơn so với người luyện khí công bình thường, liều mạng đánh hạ một người cũng không phải quá khó, nhiều nhất bản thân chỉ bị thương một chút mà thôi.

Kỷ Hi Nguyệt thấy nam sát thủ xin tha, trong lòng không hề dao động, dư lại chỉ có khinh bỉ, dây thép trong tay đã cuốn quanh cổ nam sát thủ trong nháy mắt.

vì nam sát thủ này quá sợ hãi, quả thực cũng quên phản kháng, bị Kỷ Hi Nguyệt kéo một cái, đầu và cổ phân hai nơi.

Máu tươi lại lần nữa bắn đầy mặt, thân thể Kỷ Hi Nguyệt, nhìn qua cô càng như một người máu.

Kỷ Hi Nguyệt không dừng lại, trực tiếp lắc mình tới bên Thiết Quý Hoành, vài cái đã lại giết một người, cuối cùng không có ai trong mười sát thủ chạy trốn.

Triệu Húc Hàn đánh hạ hai người, Thiết Quý Hoành cũng hạ hai người. Còn một mình Kỷ Hi Nguyệt thì đánh hạ sáu người, hơn nữa ba người đã tử vong, hai người đầu lìa khỏi cổ, trong rừng cây toàn là mùi máu tươi.

“Anh Hàn, anh Thiết, hai anh không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt tựa hồ phục hồi tinh thần lại, lập tức trên mặt có vẻ nôn nóng, đi vào cạnh Triệu Húc Hàn.

Ánh mắt Triệu Húc Hàn sâu thẳm nhìn cô, nói: “Em quá lợi hại, sao bọn anh có thể bị gì được, vết thương nhỏ thôi.” Thật ra trong lòng anh kinh hãi giống như sóng thần.

“Ha ha, nói cũng đúng, em lợi hại đến mức cũng thấy tự sợ hãi đó.” Kỷ Hi Nguyệt nghiêng đầu cười, chỉ là một khuôn mặt nhỏ dính đầy máu tươi nhìn qua hơi kinh tủng.

“Tiểu Nguyệt, em cũng quá khủng bố đó! Giết người như giết gà vậy.” Một chân Thiết Quý Hoành bị thương, đi đường đều khập khiễng.

Đang khi nói chuyện, đột nhiên ba người đều quay đầu nhìn về phía một chỗ, còn tưởng rằng lại có cá sa lưới, vừa nhìn họ đã thấy Long Bân trợn mắt há hốc mồm nhìn thi thể đầy đất, đi ra.

“Long Bân, anh đã tới chậm.” Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười.

Thật ra thời gian bọn họ đánh nhau thật sự không dài, Kỷ Hi Nguyệt là nhanh nhất. Nếu không có Kỷ Hi Nguyệt, có thể sẽ kéo dài, nhưng cô thật sự quá dọa người.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện