Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Biết rõ đặc biệt rồi chứ


trước sau

Triệu Húc Hàn và Thử Tiêu Thủ trao đổi video trên máy tính, camera bốn phía trên quốc lộ đều được chuyển đến xem, ngay sau đó tình huống có thể thấy đều bị hack vào hệ thống xóa sạch.

“Cậu chủ, sau khi Úy Mẫn Nhi đến Thụy Sĩ thỉ biến mất trong núi Alps, nơi đó có rất nhiều nhà an toàn, không biết đã tiến vào căn nào, tôi cần thời gian vài ngày để loại trừ tất cả.” Thử Tiêu Thủ bên kia nói.

Triệu Húc Hàn trả lời: “Vậy thì mau lên, một ngày người phụ nữ này chưa chết thì chúng ta đều sẽ không an toàn.”

“Hiểu rồi, cậu chủ, tôi sẽ cố gắng!”  Thử Tiêu Thủ nói rất nghiêm túc.

Triệu Húc Hàn đi ra thì thấy Kỷ Hi Nguyệt đang truyền khí công cho Thiết Quý Hoành, anh khẽ nhíu mày, sau đó tìm Long Bân, để Long Bân thông báo nguyên lão, nhắc nhở bọn họ dã tâm của Tôn gia.

Vì có lúc lời của Triệu gia chủ nói ra không hữu dụng bằng tứ đại ám vệ.

Có điều trong lòng Triệu Húc Hàn, sớm muộn gì cũng sẽ đổi quy chế này. Dù sao cũng là gia tộc Triệu thị, nếu như ngay cả lời nói của gia chủ cũng không có quyền lớn nhất, vậy còn gì gọi là gia tộc Triệu thị nữa.

Mặc dù anh luôn có dã tâm này, nhưng dù sao thực lực không đủ, phải đối mặt với sự bức bách của năm nguyên lão, anh cũng không có lực chống trả, nhưng bây giờ đã khác, anh đã thấy được hi vọng.

Hi vọng này chính là Kỷ Hi Nguyệt. Nếu như đưa Kỷ Hi Nguyệt đi các gặp nguyên lão, thật không biết sẽ có kết quả gì.

Nhưng trước khi chưa nắm chắc, anh sẽ không làm vậy. Hơn nữa anh muốn tôn trọng Kỷ Hi Nguyệt, chỉ khi cô đồng ý bằng lòng thì anh mới có thể tiếp nhận sự giúp đỡ của cô, chứ không phải ép buộc cô giúp anh.

Kỷ Hi Nguyệt bên kia rất nhanh đã dừng lại, vì cô cảm giác được thương thế Thiết Quý Hoành đã ổn rồi, hơn nữa truyền khí công cho anh ta cũng khiến anh ta thăng cấp một chút, cho nên cô dừng lại.

Sau khi Thiết Quý Hoành bừng tỉnh thì vô cùng phấn chấn, nhìn Kỷ Hi Nguyệt giống như một thỏi vàng.

Triệu Húc Hàn đi tới, nói: “Tiểu Nguyệt, em đi rửa mặt chút đi, anh có chuyện cần nói với Thiết gia chủ.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, rất ngoan ngoãn trở về phòng, nhân tiện cũng muốn tiêu hóa
chút khí công đang trướng phình lên trong cơ thể cô. Có điều cô chuẩn bị dự trữ cho Triệu Húc Hàn.

Cô sợ bản thân quá mạnh sẽ khiến Triệu Húc Hàn sẽ tự ti. Đương nhiên anh ở trong giới khí công đã không yếu, nhưng bản thân cô quá hiếm thấy, quá mạnh, cứ như vậy, Triệu Húc Hàn nhất định sẽ mất mát.

Cho nên cô hi vọng cô và anh mạnh như nhau, như vậy hai người có thể cùng nhau làm rất nhiều chuyện, hơn nữa cũng không cần quá lo lắng cho an toàn của đối phương.

Còn nữa, bọn họ còn có thể cùng làm rất nhiều việc bản thân muốn làm, hai người cũng có thời gian tương thân tương ái.

Triệu Húc Hàn nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đi vào, lập tức đi tới trước mặt Thiết Quý Hoành.

“Sao đấy?” Thiết Quý Hoành nhìn sắc mặt anh rất ngưng trọng, lập tức đứng dậy dò hỏi.

Triệu Húc Hàn lại đi tới ngồi xuống, nhìn anh ta, nói: “Bây giờ anh biết Tiểu Nguyệt đặc biệt rồi chứ?”

Sau khi sửng sốt, Thiết Quý Hoành lập tức nở nụ cười, nói: “Thật sự không ngờ Tiểu Nguyệt lại có thể mạnh đến mức này, không phải anh và tôi có thể đạt được.”

Triệu Húc Hàn gật đầu, sau đó tiếp tục nói: “Anh cũng biết người luyện khí công không thể truyền khí thăng cấp thực lực, nhưng Tiểu Nguyệt có thể giúp chúng ta thăng cấp, việc này có ý nghĩa thế nào.”

Thiết Quý Hoành sững sốt, sau đó gật đầu nói: “Tôi hiểu, cô ấy là bảo bối mà những người luyện khí công đều muốn sở hữu.”

Ánh mắt Triệu Húc Hàn sâu thẳm, nhìn anh ta, Thiết Quý Hoành tức khắc nói: “Anh đang lo lắng cho cô ấy hay lo tôi nói ra?”

“Việc này chỉ có tôi, anh, Long Bân biết, cho nên ba người chúng ta nhất định phải giữ bí mật. Bởi vì không thể biết được sau khi những người luyện khí công khác biết việc này thì Tiểu Nguyệt sẽ phải đối mặt với nguy hiểm gì.” Triệu Húc Hàn nói rất nghiêm túc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện