Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Anh muốn phát dương quang đại


trước sau

Giờ Triệu Húc Hàn đang nghĩ đến lúc nguyên lão bên kia ra nhiệm vụ, phái ra người luyện khí công anh cũng không biết, chỉ khi họ cần phải để anh biết thì anh mới có thể biết.

Trên danh nghĩa anh là gia chủ Triệu gia, thật ra chỉ là công cụ kiếm tiền của toàn bộ hệ thống Triệu gia, chịu trách nhiệm lớn nhất chính là công việc làm ăn của tám khu.

Kiếm nhiều tiền thật ra cũng do nguyên lão kiểm soát, đào tạo vệ sĩ và người luyện khí công cho Triệu gia đều cần lượng lớn tiền bạc. Anh kiếm càng nhiều sẽ chỉ để cho những người này có càng ngày càng nhiều, người bọn họ có thể khống chế cũng ngày càng nhiều.

Bề ngoài là khiến Triệu gia càng thêm lớn mạnh, nhưng thứ lớn mạnh thật sự là quyền lợi của các nguyên lão. Triệu gia chủ anh thật sự đã là một con rối.

“Vậy không phải anh càng cần thay đổi còn gì?” Thiết Quý Hoành nhìn anh, sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Bây giờ anh có cơ hội rồi, năng lực của Tiểu Nguyệt anh hiểu rõ, có lẽ anh có thể thả tay đánh một trận. Là bạn bè, nếu như cần tôi giúp thì tôi nhất định sẽ giúp.”

Triệu Húc Hàn nheo mắt lại lần nữa, nhìn Thiết Quý Hoành, nói: “Anh có mục đích gì? Chuyện nguy hiểm như vậy mà anh muốn giúp, không có mục đích, anh nghĩ tôi sẽ tin?”

“Đúng, em cũng không tin.” Kỷ Hi Nguyện tức khắc cũng nói, đôi mắt to sáng ngời có thần nhìn Thiết Quý Hoành

Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười, nói: “Tôi không thể có tình cảm sâu đậm, giúp đỡ bạn bè à?”

“Anh Thiết, anh là người làm ăn, không có lợi không làm, đừng tự nói mình vĩ đại như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp oán giận đi tới, khiến Triệu Húc Hàn hơi buồn cười.

Kỷ Hi Nguyệt có thể dứt khoát xem thường anh ta như vậy.

“Khụ khụ khụ, Tiểu Nguyệt, em làm anh đau lòng quá, anh có xấu xa vậy đâu?” Thiết Quý Hoành mếu máo, lập tức lộ ra nụ cười ti tiện nói, “Được rồi, anh quả thật có vài tư tâm.”

Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt em xem anh xem, cái tên này giả bộ thuần khiết gì chứ, vẫn là có điều kiện.

“Khụ khụ, các người đừng
biểu cảm như vậy, tôi nhìn cũng hơi xấu hổ đó. Thật ra tôi bỏ vốn đầu tư, tôi chỉ nghĩ nếu như lúc tôi giúp Triệu Húc Hàn anh thật sự trở thành gia chủ Triệu gia, có thể nhường chuyện làm ăn của tám đại khu cho Thiết gia tôi một chút, hợp tác.” Thiết Quý Hoành nói ra mục đích.

“Chết tiệt, anh Thiết, mục dích này đúng là không nhỏ. Tám đại khu, Thiết gia anh cũng có chút việc kinh doanh ở Châu Âu và Hoa Hạ, đây là muốn bành trướng đến toàn thế giới.” Kỷ Hi Nguyệt trợn to hai mắt kinh hô.

Thiết Quý Hoành hơi ngượng ngùng, nói: “Một người làm ăn không có dã tâm là không phải là người làm ăn giỏi. Anh đã làm gia chủ Thiết gia, anh hiển nhiên muốn phát dương quang đại Thiết gia. Vốn dĩ Thiết gia bọn anh luôn rất khiêm tốn, nhưng sau đó anh phát hiện, khiêm tốn chỉ bị người bắt nạt, nếu vậy cứ thẳng thẳng kiêu ngạo thôi. Đợi anh lớn mạnh, những kẻ muốn Thiết gia đẹp mặt chỉ có thể cầu xin anh, tâng bốc anh.”

“Nói như anh bị ấm ức rất nhiều vậy.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt nhìn anh ta.

Thiết Quý Hoành lập tức nói: “Tiểu Nguyệt, trong việc làm ăn và trong quan trường anh thật sự chịu rất nhiều ấm ức. Nửa năm trước, anh đi chính phủ phê một văn kiện cũng bị trả về, Quốc Tế Uý Lam thoáng cái đã vượt qua. Lúc đó anh nghĩ là Thiết gia quá khiêm tốn, dẫn đến việc bị người ta ức hiếp, anh nhất định phải khiến Thiết gia mạnh lên.”

“Đám người cha anh có biết dã tâm của anh không?” Triệu Húc Hàn hỏi.

Thiết Quý Hoành nói: “Lần đó cha tôi đi cùng tôi, anh nói xem? Ông ấy rất tán thành Thiết gia tôi tái xuất giang hồ.”

“Thì ra là vậy.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, ngay sau đó lại hỏi: “Anh Thiết, nếu anh đã nói Thiết gia các anh yếu như vậy, vậy thì có gì có thể giúp anh Hàn?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện