Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Nhà an toàn ở đâu


trước sau

Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, quả nhiên cô trải đời quá ít, những thứ này vốn chỉ có trong phim ảnh, nhưng lại thật sự phát sinh ở trước mặt cô.

“Chẳng qua chúng ta có thể động tay phá hư camera trước.” Khóe miệng Thiết Quý Hoành cong lên nụ cười tà ác, nói xong khoát tay với Kỷ Hi Nguyệt, gọi điện thoại.

“Alo, là tôi, bây giờ tôi đang ở trấn Tuyết Sơn, muốn ngồi cáp treo lên núi, anh giúp tôi phá hư camera nơi đó mười phút.” Thiết Quý Hoành bên này ra lệnh.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm quả nhiên sau lưng mỗi thế lực đều có hacker, trong thế giới khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, nếu không có một hacker bên cạnh thì rất nhiều chuyện đều làm không tốt, cũng không dễ làm xong.

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt trở thành người luyện khí công thì đã lĩnh hội sâu sắc điều này.

“Mười phút?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Thiết Quý Hoành: “Chúng ta đi qua lại đủ không?” “Dĩ nhiên không đủ, đi lên rồi nói sau, nếu có thể bắt được Úy Mẫn Nhi, đi xuống bị người khác biết thì có sao đâu?” Thiết Quý Hoành cười nói.

“Vậy cũng không tốt lắm nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm thân phận người luyện khí công của cô vẫn là càng ít người biết càng tốt.

“Không sao, mọi người chỉ chú ý anh, đây cũng là cơ hội Thiết gia anh xuất hiện trên đường.” Thiết Quý Hoành muốn phát triển Thiết gia, đương nhiên phải làm vài việc.

Úy Mẫn Nhi làm nổ phòng làm việc của anh, nổ chết thư ký Tiểu Diêu của anh, nếu như anh không có chút phản kích, vậy sao còn có thể đặt chân ở Paris được? Làm sao để người trên đường biết Thiết gia không phải dễ chọc được?

Thế nên lần này là cơ hội để nổi danh, cũng khiến nhiều người biết đến Thiết gia hơn.

Kỷ Hi Nguyệt bẹt miệng, không biết nói gì, người đàn ông này đúng là liều mạng vì Thiết gia. Chẳng qua không sao, chỉ cần anh ta là người của bên phía anh Hàn thì cô sẽ ủng hộ, huống hồ mặc dù anh ta có chút kỳ dị, nhưng đối xử với cô quả thật không tệ.

Kỷ Hi Nguyệt đi theo sau Thiết Quý Hoành, hai người rất nhanh đã tới gần cáp treo nhìn qua hơi nguy hiểm kia.
Cáp treo không cao lắm, nhưng hơi dài.

Sau khi đợi Thiết Quý Hoành nhận điện thoại, anh ta cười nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Đi!” Hai người lập tức đi về phía cổng vào cáp treo, cáp treo không cần tiền, bởi vì phía trên đều là chủ nhà nhà an toàn hàng năm đều cho phí quản lý.

Kỷ Hi Nguyệt chắc lưỡi, trên này cũng không biết có bao nhiêu nhà an toàn, nhưng có thể thấy được mỗi một người đều là trùm tiền, dĩ nhiên cũng có người mà quốc gia phải bảo vệ.

Vật chất đủ để có thể sống một mình nửa năm, cộng thêm có người đặc biệt tiếp tế, cho dù mấy năm không ra ngoài thì hoàn toàn cũng không vấn đề gì.

Cáp treo chỉ có một người nước ngoài trung niên khôi ngô trông chừng, ông nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành cũng không hỏi nhiều, lập tức để bọn họ lên. Bởi vì có camera, có thể gửi khuôn mặt hai người đến trung tâm an toàn của bọn họ, lập tức biết thân phận của hai người, thế nên căn bản ông ta không cần lo lắng. Ông ta chỉ nhìn thoáng qua vài điểm đỏ trên camera, chứng tỏ chúng đều đang hoạt động.

Sau khi hai người mặc quần áo dày được bên dưới cung cấp thì ngồi trên thùng cáp treo đi lên, vừa ra ngoài Kỷ Hi Nguyệt lập tức kinh hô, phong cảnh trước mặt thật đẹp. Tuyết trên núi Alps quanh năm không thay đổi, những kiến trúc nơi có công nhân xây dựng đều là nhà an toàn chuyên môn xây dựng ở sườn núi. Xây nhà dưới hoàn cảnh ác liệt này thật sự là một chuyện vô cùng gian nan và hao tốn nhiều của cải.

Ước chừng còn hơn một trăm mét, xe cáp đã đến, hai người từ lối đi đi ra, trước mắt chính là một vùng trắng xoá, may mà tuyết chưa tan, thế nên vẫn còn rất an toàn.

“Nhà an toàn ở đâu?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nhìn một vùnh trắng xóa, nào có nhà gì.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện