Ngụy Tiêu Tiêu đưa mắt nhìn đám người giậu đổ bình leo. Trước đây còn luôn miệng gọi cô ta là chị Tiêu Tiêu, bây giờ thì nhìn cô ta với ánh mắt ghét bỏ. Trong lòng cô ta đau như dao cắt.
Vương Nguyệt chứ gì? Cô làm tôi mất công việc thì cô cũng đừng hòng sống tốt!
Ngụy Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi, xách một chiếc giày cao gót khập khểnh rời đi.
Mọi người nhìn vậy thì cũng rã ra không bàn tán nữa, nhưng sự việc đạo diễn đầu hói Hà Sinh Sinh và Ngụy Tiêu Tiêu vu khống Trần Manh Manh làm vỡ đạo cụ và yêu cầu cô ấy bồi thường một vạn tệ đã được lan truyền.
Chuyện này quá đen đủi đi chứ? Một vạn tệ, ai mà phục cho được? Đúng là tự làm tự chịu, báo ứng là đúng.
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh lúc này đang ở tiệm mỳ thịt bò trong con hẻm nhỏ kế bên đài truyền hình Hương Thành.
“Manh Manh, còn đau không?” Kỷ Hi Nguyệt gọi mỳ thịt bò xong thì hỏi thăm vết thương trên mặt Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh nước mắt lưng tròng, lắc đầu nói: “Hết đau rồi. Tiểu Nguyệt, Ngụy Tiêu Tiêu thật kinh khủng.”
“Không sao, sau lần này cô ta sẽ không còn mặt mũi nào đến đài truyền hình kiếm chuyện nữa. Cậu xem có ai thèm để ý đến cô ta đâu, sau này sẽ hết chuyện thôi. Với lại, bây giờ cô ta đã biết mình bôi xấu cô ta thì cũng chỉ đi kiếm mình thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười.
“Tiểu Nguyệt, vậy cậu sẽ không nguy hiểm gì đấy chứ? Mình cảm thấy cô ta bị bệnh thần kinh, lỡ thật sự muốn bám theo cậu kiếm chuyện thì làm sao bây giờ?” Trần Manh Manh rất lo lắng.
“Mình sẽ cẩn thận. Phóng viên vốn dĩ là một nghề nguy hiểm, mình sớm đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Hơn nữa gần đây mình có tập luyện thân thể, thể chất càng ngày càng khỏe khoắn. Sau này còn tập thêm kỹ năng tự vệ, sẽ không có kẻ xấu nào làm hại được mình đâu.” Kỷ Hi Nguyệt dơ cánh tay lên cho Trần Manh Manh thấy cơ bắp nho nhỏ.
“Ồ, có một chút.” Trần Manh Manh nén cười.
“Mình thật sự nghiêm túc tập luyện đấy. Giáo viên của mình rất dữ dằn, mỗi ngày phải tập hai tiếng đồng hồ, huấn luyện quả thực rất ác liệt. Nhưng mình tin, không
lâu nữa mình có thể tự bảo vệ bản thân.”
Trần Manh Manh gật đầu, nhưng vẫn còn rất lo lắng: “Tiểu Nguyệt, cậu phải thật cẩn thận đấy. Tốt nhất là tìm một người bạn trai che chắn cho cậu đi.”
“Bạn trai cái gì, khó khăn lắm mới chấm dứt với Triệu Vân Sâm, mình chỉ muốn tập trung vào công việc. Bạn trai ư, chuyện này cứ tùy vào duyên số thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt vừa nói vừa có chút cắn rứt lương tâm, trong đầu hiện lên khuôn mặt đẹp trai của đại ma vương Triệu Húc Hàn.
Rốt cuộc anh có được tính là bạn trai của cô không?
Nếu nhìn vào đêm đó thì quả thực hai người là bạn trai bạn gái.
Nhưng, đêm đó tâm lý của Triệu Húc Hàn đang tức giận, thú tính bộc phát, đâu có chắc là thích cô? Mặc dù bây giờ anh đối xử với cô không tệ, nhưng cũng không thể nói cô là bạn gái của anh.
Mà cô đối với anh sợ nhiều hơn là thích. Nói thích là chẳng qua kiếp trước mỗi lần cô tự tìm đường chết anh đều ra tay giúp đỡ nên cô có cảm tình, nhưng cuộc sống chung đụng như hiện tại nó lại khác hoàn toàn.
Cô không ghét bỏ anh, nhưng để nói thích thì còn thiếu một chút, tính ra là cô vẫn sợ anh nhiều hơn, không dám ngỗ ngược với anh nữa chứ.
“Nhưng, nhưng mình cứ cảm thấy công việc của cậu rất nguy hiểm, nếu có bạn trai thì tốt hơn một chút.” Trần Manh Manh vẫn lo lắng như cũ.
“Cậu tự lo cho cậu trước đi. Hồi nãy gọi điện cho Chu Dân thế nào rồi, anh ta có đến không?” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Ôi chết, điện thoại của mình?” Trần Manh Manh lúc này mới phát hiện mất di động.
Ban nãy lúc cô ấy đang gọi cho Chu Dân thì bị Ngụy Tiêu Tiêu từ đâu xông tới đánh cho một bạt tai, làm rớt di động xuống đất.