“Tiểu Nguyệt, sau này nếu em không có việc làm thì có thể làm người thuyết phục.” Thuyết Qúy Hoành không tức giận, nói.
“Vậy không được, em chỉ thích làm phóng viên thôi, mục tiêu cuộc sống của em chính là phải trở thành phóng viên kim bài.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười.
“Thực lực này của em mà chỉ muốn làm phóng viên?” Thiết Quý Hoành muốn bóp chết cô.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng. Nếu anh muốn em đặt mục tiêu cao hơn chút thì cũng có một cái, chính là làm vợ Triệu Húc Hàn, đương gia chủ mẫu Triệu gia, thế nào? Có phải mục tiêu này có độ khó cao hơn rất nhiều không, cũng đồ sộ chút nhỉ?”
“Ha ha ha.” Thiết Quý Hoành bị cô đánh bại, ngay sau đó nói: “Bây giờ xem ra mục tiêu này cũng không quá xa vời.”
“Đương nhiên, em là ai chứ, em là Kỷ Hi Nguyệt!” Kỷ Hi Nguyệt nói đầy tự tin, lập tức tháo bỏ dây thừng của mình.
Thiết Quý Hoành cả kinh, hơi sợ, thật sự sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Kỷ Hi Nguyệt lấy ra dao găm bén nhọn, sau đó cười nói với Thiết Quý Hoành: “Anh nhìn em cho kĩ đó, lỡ lát nữa em đứng không vững thì hỏng mất.”
“Tiểu Nguyệt, anh hơi sợ.” Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười nói, lời này của cô rất có áp lực.
“Anh là một người đàn ông, sợ cái gì? Em là một cô gái nhỏ mà còn không sợ này. Được rồi, được rồi, không dọa anh, em sẽ cẩn thận. Hai con dao găm đủ để em qua đến miệng đường ống rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lại lấy ra một thanh.
Bởi vì vách đá này thật sự rất phẳng, rất khó có điểm dừng chân. Cho dù có thì chỗ đó cũng không tới nửa bước chân, vì vậy phải dựa vào lực cánh tay, còn phải dựa vào việc dao nhọn có thể ghim vào trong vách núi mới có lực để treo người cô.
Thật sự là ngọn núi khó leo nhất, nguy hiểm nhất mà Thiết Quý Hoành từng gặp.
“Lần trước Long Bân nói đưa em đi leo núi, kết quả luôn không có cơ hội. Sớm biết có hôm nay thì lúc đó em nên đi cùng anh ấy nhiều hơn.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến lời Long Bân, tự giễu một chút.
Thiết Quý Hoành liếc mắt, sao kiểu leo núi kia có thể so sánh với kiểu
leo núi này được? Có dây thừng treo, có khó thì cũng có điểm dừng chân, mà hoàn cảnh ở đây thì ác liệt hơn vô số lần.
“Em xuất phát rồi!” Kỷ Hi Nguyệt cười, sau đó thu lại khuôn mặt tươi cười, dường như trở thành người khác ngay tức khắc.
Ngay sau đó, dao của cô trực tiếp cắm vào trên vách đá dựng đứng. Cô treo bản thân lên trên, tay khác cũng cầm con dao khác cắm vào, hai cánh tay lơ lửng, sau khi mất đi cảm giác an toàn lúc có dây thừng trợ giúp thì trán Kỷ Hi Nguyệt cũng đổ mồ hôi, nói không sợ là giả, cô vẫn rất sợ xảy ra việc ngoài ý muốn.
Chẳng qua cô cố gắng hết mức để bản thân bình tĩnh trở lại, chân trên vách đá dựng đứng cọ qua cọ lại nhưng cũng không thể chạm đến điểm dừng chân, cảm giác này đúng là rất khó tiếp thu.
Thiết Quý Hoành nhìn cũng rất khó chịu, lập tức nói: “Tiểu Nguyệt, em cẩn thận chút, bên kia, trên chân phải mấy cen-ti-met có một chỗ hơi nhô ra.” Anh ta ngay tức khắc báo cho cô.
Vì anh ta có dây thừng, nên cơ thể có thể với ra xem.
Kỷ Hi Nguyệt ngay lập tức theo lời anh ta, giờ chân phải lên tìm kiếm, quả nhiên có một chỗ nhô ra rất nhỏ, nhưng có thể có một chút đã không tệ rồi.
Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên rút ra một con dao, lại xông qua hướng giữa xa hơn. Cứ như vậy, hai con dao găm trao đổi qua lại, Kỷ Hi Nguyệt nhích dần đến đường ống thông gió nhà an toàn của Úy Mẫn Nhi.
Một khoảng cách ngắn này mất gần mười phút để tới, nhưng cũng may là đã an toàn. Toàn bộ người cô đều có thể áp vào miệng đường ống bên cạnh, tiếng của cái quạt trong đường ống vô cùng lớn, hơn nữa sức gió rất mạnh, nhưng Kỷ Hi Nguyệt dùng khí công ngăn chặn, may mà tóc đều trong áo khoác trùm đầu, nếu không thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuống vào.