Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Di Động Bị Đánh Cắp (II)


trước sau

Kỷ Hi Nguyệt cũng rất tức giận, cô vội vã hỏi thăm: “Manh Manh, di động của cậu có thông tin gì không?”

“Có ảnh, của cậu và mình, còn của Chu Dân nữa. Trời ạ, làm sao đây. Người phụ nữ này sẽ không mở khóa đó chứ?”, Trần Manh Manh nôn nóng, “Lỡ như bị cô ta nhìn thấy mặt thật của cậu thì sao đây?”

Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi. Mặc dù những lúc cô đi cùng với Trần Manh Manh cũng không tính là dáng vẻ của Kỷ đại tiểu thư, nhưng nhìn cũng không khác mấy. Còn so dáng vẻ Kỷ đại tiểu thư với Vương Nguyệt hiện tại thì lại có chút khác biệt.

Lỡ như Ngụy Tiêu Tiêu nhận ra cô, liệu cô ta có đến đài truyền hình Cảng Long vạch trần cô không?

Tuy rằng vấn đề bị vạch trần không có gì to tát, nhưng chắc chắn sẽ có rất nhiều chỉ trích. Hơn nữa, nếu cô trở về với dáng vẻ xinh đẹp, thì đại ma vương Triệu Húc Hàn liệu có ngăn cấm không cho cô làm phóng viên nữa không?

Mặc dù không biết anh có thực sự thích cô hay không, nhưng từ chuyện của Triệu Vân Sâm, có thể thấy anh rất quan tâm đến cô, tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cô.

Nhưng cô luôn cảm thấy tình cảm của Triệu Húc Hàn dành cho cô rất kỳ lạ. Đây cũng là một câu đố mà cô luôn trăn trở trong đầu.

“Tiểu Nguyệt, mình phải làm sao đây? Hay là đến nhà tìm cô ta.” Trần Manh Manh nói.

Kỷ Hi Nguyệt cũng rất rối rắm. Nghĩ tới nghĩ lui rồi nói: “Tạm thời chắc là cô ta không mở khóa điện thoại được, cho nên nhanh nhất có thể phải tìm được cô ta. Cũng không chắc là cô ta có ở nhà. Phải rồi, mình có số điện thoại của cô ta!”

Kỷ Hi Nguyệt nhớ cô đã từng gửi ảnh cho cô ta.

Cô lấy di động ra nhanh chóng gửi đi một tin nhắn: “Ngụy Tiêu Tiêu, cô lấy trộm điện thoại của Trần Manh Manh, vui lòng đem trả lại đây, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”

Tin nhắn gửi đi, bên kia chưa có phản hồi.

“Cô ta nhất định sẽ trả lời.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy loại người này chắc
chắn sẽ hồi âm.

Đúng với dự đoán, bên kia gửi tin nhắn lại: “Thì ra người trước đây gửi bức ảnh là cô! Vương Nguyệt!”

“Là tôi. Trả lại di động cho Trần Manh Manh, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.” Cô trả lời tin nhắn.

“Báo cảnh sát đi. Tôi không trả đấy. Để xem điện thoại có mánh khóe gì!” Ngụy Tiêu Tiêu dường như đã bất cần.

“Đợi đó!” Kỷ Hi Nguyệt gửi hai chữ này xong thì lập tức gọi cho Ngô Phương Châu nhờ anh ấy giúp đỡ.

Một lát sau, đồng nghiệp Tiểu Lục của Ngô Phương Châu đến đài truyền hình để tìm hiểu, sau đó xem băng ghi hình giám sát rồi đột nhiên hỏi: “Ngụy Tiêu Tiêu ở đâu?”

“Có lẽ là ở nhà, tôi biết nhà của cô ta.”

Kỷ Hi Nguyệt đưa Tiểu Lục đang mặc cảnh phục và Trần Manh Manh đến tầng 23 của toà nhà D thuộc khu dân cư Phong Nhã.

Gõ cửa rất lâu nhưng không thấy ai trả lời.

Kỷ Hi Nguyệt biến sắc, cô nghĩ rất có khả năng Ngụy Tiêu Tiêu đã đem di động đến tiệm để mở khóa.

“Vương Nguyệt, thông tin trong điện thoại rất quan trọng sao?” Tiểu Lục thấy sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi thì vội vàng hỏi thăm.

Bởi vì Ngô Phương Châu nhờ vả nên anh ấy cũng rất tận tâm tận lực.

“Đúng vậy. Còn có cách nào khác không?’ Kỷ Hi Nguyệt hỏi Tiểu Lục.

“Có, để tôi tìm cậu em định vị di động của Ngụy Tiêu Tiêu, cô đợi một chút.” Tiểu Lục đi qua một bên gọi điện thoại.

“Trăm ngàn lần đừng để cô ta nhìn thấy ảnh của cậu. Mình cứ cảm thấy người phụ nữ này sẽ kiếm chuyện.” Trần Manh Manh nói.

Kỷ Hi Nguyệt an ủi cô ấy: “ Đừng nôn nóng. Không sao đâu.”

Mặc dù Kỷ Hi Nguyệt cũng rất lo lắng, nhưng nếu thật sự bị vạch trần  thì sự việc cũng chẳng còn cách nào khác.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện