“Oa.” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt cũng sáng lên, nháy mắt cảm thấy đầu óc Cố Cửu quả nhiên rất tuyệt, đây cũng có thể do anh ấy nghĩ đến. Dùng Trần Á Nam tới làm nóng kịch ma huyễn, điểm này thật sự rất khéo.
Những người khác trong bộ tin tức bắt đầu sôi nổi nói đến Trần Á Nam, phụ nữ đều có đôi mắt tỏa sáng, đàn ông thì lại là hâm mộ, ghen tị, hận.
“Tiểu Nguyệt, cậu quen cấp cao của Húc Nguyệt không? Nếu có thể thì phỏng vấn Trần Á Nam một lần. Ha ha, chúng ta đã có tin tức lớn tháng tám!” Cố Du Du nguyên lai đánh loại này chủ ý.
Kỷ Hi Nguyệt tức khắc dở khóc dở cười, cô cứ nghĩ sao lại vô duyên vô cớ nhắc đến Trần Á Nam.
“Có quen, quay về tớ giúp cậu hỏi thử xem.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Oa, Tiểu Nguyệt, cậu quá lợi hại, cảm ơn cậu. Thật tốt quá, thật tốt quá!”
“Tiểu Nguyệt, cậu nhớ xin cho tớ giấy ký tên nha!” Các nữ đồng nghiệp bên kia đều kêu lên.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười mỉa nói: “Tớ sẽ cố gắng, không thể bảo đảm. Được rồi được rồi, làm việc làm việc.”
Kỷ Hi Nguyệt cười ngồi xuống, mọi người còn rất hưng phấn, đàm luận về Trần Á Nam. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy loại này, nghĩ thầm xem như đã chọn đúng cây rụng tiền Trần Á Nam.
Giữa trưa, Trần Manh Manh không có tới, bởi vì cô đã bắt đầu diễn kịch, đi không được. Ba người Liễu Đông ăn cơm, Kỷ Hi Nguyệt gọi điện thoại cho Ngô Phương Châu.
Ngô Phương Châu vừa lúc ở gần phiên trực, nghe thấy Kỷ Hi Nguyệt đã trở lại, lập tức chạy lại đây.
Anh ấy và Liễu Đông vốn dĩ cũng quen thuộc, Cố Du Du cũng rất dễ nói chuyện, cho nên rất nhanh đã hoà mình. Khu án tử này không phải rất nhiều, chính là án tử của Tần Hạo đến bây giờ còn không có tin tức, cảnh lực tiêu hao quá lớn, làm hai khu trực thuộc đều rất buồn bực.
Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ, lúc rồi nói: “Ngày mai tớ qua bên kia nhìn xem, có phải phạm vi đã thu nhỏ không?”
“Ừm, thu nhỏ, nhưng vẫn tìm không thấy người, giống như biến mất vào hư vô, sao có thể được? Tần Hạo này cũng
trốn giỏi quá rồi.” Ngô Phương Châu bất đắc dĩ nói.
“Tiểu Nguyệt, trực giác của cậu chuẩn thật. Nếu thật sự đi xem, có lẽ thật sự có thể tìm được tên kia, án này sẽ có thể kết thúc. Nếu không chúng tớ bị nó đè trên người không dễ chịu chút nào!” Ngô Phương Châu nghĩ đến Tiểu Lục chết, Tần Hạo có quan hệ trực tiếp.
Nếu không phải hoạt động giữa gã và Đường Tuyết Mai thì sao sẽ hại chết Tiểu Lục! Cho nên không bắt được Tần Hạo, đêm nào anh ấy cũng không thể ngủ.
Sao Kỷ Hi Nguyệt không rõ được, cô gật đầu, nói: “Tớ hiểu rồi, ngày mai tớ sẽ đi, còn phải là buổi tối, ban ngày thấy quá rõ.”
“Được, đêm mai tớ ở cục cảnh sát chờ cậu.” Ngô Phương Châu vui vẻ hứa hẹn.
Sau giờ ngọ, Kỷ Hi Nguyệt ở văn phòng ngồi vào bốn điểm, sau khi cô sửa sang lại chút công tác thì đeo ba lô đi ra cửa, cô đến Húc Nguyệt.
Đi vào Húc Nguyệt, cô khôi phục hình hài Kỷ Hi Nguyệt, phát hiện tựa hồ chưa tới một tuần đã có rất nhiều người, cửa thang máy cũng có bảo vệ.
“Đại tiểu thư.” Trong đám bảo vệ có một người là A Minh khi trước, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, anh lập tức nghiêm chào.
“A Minh, sao anh quản bên này?” Nói xong cô cũng nhìn một bảo vệ khác chào hỏi.
A Minh lập tức nói: “Đại tiểu thư, một tuần cô không tới, giờ nơi này tùy thời đều có fans của Trần Á Nam đi lên.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu hiểu ra, nói: “Thì ra là thế, người khác có ở đây không?”
“Khắp nơi, ở studio, đơn quảng cáo đều nhận không hết!” A Minh vui mừng nói. Công ty tốt, đãi ngộ của bọn họ sẽ tốt.
“Được, tôi đi xem.” Kỷ Hi Nguyệt cười vẫy tay rồi rời đi, một bảo vệ khác vốn dĩ rất hồi hộp, rốt cuộc hiện tại mới chân chính nhìn thấy bà chủ chính thức.