Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Trốn ở phía dưới


trước sau

Sau khi La Hi thấy ánh mắt cô thì dò hỏi: “Vương Nguyệt, cô sẽ không cho rằng Tần Hạo núp dưới cống thoát nước chứ?”

Ngô Phương Châu nói: “Chúng tôi cũng từng mở mấy cái bên đây ra, dùng để dẫn nước chảy ra, không phải quá sâu, không có bất luận dấu hiệu có người đi vào nào. Phía sau còn có mấy ống dẫn chất thải, vừa mở ra chính là mùi hôi tận trời, cảm giác có thể tra thì đều đã tra xét.”

“Mấy cống thoát nước này đều thông nhau hả?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, nói.

“Ừm, đều thông nhau. Chẳng qua đều là thông đạo cũ, một khi có mưa to, năng lực bài tiết khá kém, vẫn có rất nhiều nơi bị ngập.” Ngô Phương Châu hiểu rất rõ mọi thứ ở đây.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, tiếp tục đi về phía sau, khoảng cách trước sau hai tòa nhà kém không đến hai mươi mét, ở giữa là hai bồn hoa lớn hai bên trái phải.

Ba người chuyển hướng, đi đến bồn hoa. Kỷ Hi Nguyệt vẫn luôn nhìn dưới mặt đất, đầu La Hi đảo tới đảo lui, nhìn khắp nơi, Ngô Phương Châu thì thường xuyên nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hy vọng thấy cô làm cách nào phát hiện chứng cứ.

Sau khi quan sát bồn hoa, Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nằm bò xuống một nắp cống thoát nước, dọa La Hi và Ngô Phương Châu giật mình.

“Vương Nguyệt, cô nghe được gì? Phía dưới chỉ có nước, sao có thể nghe được.” Ngô Phương Châu vội nói.

“Lúc không dẫn nước hẳn là trống không.” La Hi nói, anh tựa hồ hơi hiểu tại sao Kỷ Hi Nguyệt làm vậy, bởi vì người luyện khí công tai thính mắt tinh, lỗ tai nhanh nhạy hơn người bình thường rất nhiều, có khả năng nghe được âm thanh người khác nghe không được.

Ngô Phương Châu hơi dở khóc dở cười, nói: “Vậy cũng không có khả năng có người trốn dưới này, phía dưới rất ẩm ướt.”

“Không có gì là không có khả năng với đào phạm.” La Hi nhàn nhạt nói.

Ngô Phương Châu chỉ có thể khóc cười lắc đầu, đột nhiên anh ấy nghĩ đến điều Long Bân nói: “Đúng rồi, thương thế của Long Bân lúc trước khá hơn chút nào chưa? Lưng anh ta không sao chứ?”

Ngô Phương Châu nghĩ đến việc Tiểu Lục bị giết lần đó. Nếu không phải Long Bân bảo vệ tốt
Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông thì chỉ sợ bọn họ cũng phải đã chịu đòn rất lớn, án tử càng có khả năng trở thành án lớn.

Chỉ đáng tiếc cho Tiểu Lục, tuổi còn trẻ đã hy sinh, cho nên chưa bắt được Tần Hạo thì Ngô Phương Châu chưa từ bỏ ý định quyết tâm.

“Ổn rồi, cũng đã trở lại. Chẳng qua anh ta không đi theo cạnh Vương Nguyệt mà đi theo Triệu gia chủ.” La Hi nghĩ thầm cũng may anh ấy bám vào đại tiểu thư không bỏ, bằng không chính là anh ấy đi theo cậu chủ, vậy thật không thú vị.

Cách đại tiểu thư làm người, làm việc và nói chuyện phiếm đều thú vị hơn cậu chủ nhiều.

La Hi là người khá nặng nề, nhưng anh thích Kỷ Hi Nguyệt làm bất luận việc gì cũng có tình cảm mãnh liệt tràn đầy, lại còn có một cái miệng biết ăn nói, khiến anh ấy cảm giác bản thân giống người bình thường.

Sau khi đi theo Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy nói chuyện cũng càng ngày càng nhiều, nội tâm cũng càng ngày càng phong phú, anh ấy thích cuộc sống như thế, cũng hy vọng sinh hoạt tương lai cũng có thể muôn màu muôn vẻ như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt nghe xong một hồi thì bò dậy, ngay sau đó nói: “Đi chỗ khác nhìn đi.” Nói rồi đi đến phía sau.

Ngô Phương Châu và La Hi vội vàng theo sau, ba người đi tới sau tòa nhà. Phía sau tòa nhà kề sát sân thể dục.

Kỷ Hi Nguyệt cũng không có đi ở sân thể dục, mà là đi dọc theo bên cạnh sân thể dục, vừa thấp đầu tìm giếng nước, bởi vì sân thể dục cũng cần dẫn nước.

Một giờ trôi qua dưới sự cân nhắc và sưu tầm của Kỷ Hi Nguyệt, chẳng qua ba người cũng không có không kiên nhẫn. Nếu dễ dàng tìm được thì Ngô Phương Châu đã thật sự muốn hộc máu, cảnh sát bọn họ tối nào cũng tuần tra bốn phía ở đây.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện