Kỷ Hi Nguyệt nhìn thời gian, nói: “Hẹn 9 giờ, em ăn xong sẽ đi qua đó. Hôm nay anh bận không?”
“Hẳn là không bận.” Triệu Húc Hàn nói: “Có kế hoạch?”
“Không phải, không bận thì chúng ta đi thăm cha nhiều hơn.” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Em muốn bây giờ dành nhiều chút thời gian về nhà, bằng không sau này có nhiệm vụ gì đó thì không nhất định có nhiều thời gian.”
“Được, buổi chiều anh gọi điện thoại cho em, nếu có thể thì đi ăn cơm chiều.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt mừng rỡ gật đầu, cùng anh xem TV, hỏi: “Sát thủ khí công tối qua đâu?”
“Đã bảo lão Hôi xử lý rồi, loại người này không thể thu phục, cũng chỉ có thể làm kẻ địch, hơn nữa không cố kỵ Triệu gia. Vậy cũng không cần khách sáo.” Ánh mắt Triệu Húc Hàn lạnh lẽo, âm thanh đều lạnh lẽo.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, sau khi hai người hàn huyên thì La Hi và Long Bân đi xuống. Kỷ Hi Nguyệt lập tức cùng La Hi xuất phát đi cục cảnh sát.
Có rất nhiều phóng viên đang đào tư liệu ở cửa cục cảnh sát bắt được cảnh sát ra vào lập tức hỏi đông hỏi tây, đều là tin tức sau khi Tần Hạo bị bắt. Bởi vì bất luận chút tin tức nào cũng có thể trở thành điểm nóng hôm nay.
Vương Nguyệt đã đến cũng thành điểm nóng, kết quả họ đều vọt tới hỏi cô.
“Vương Nguyệt, Vương Nguyệt, cô tới xem thẩm vấn hả? Tần Hạo thế nào? Có thể lộ ra vài tin tức không?”
“Vương Nguyệt, tối qua cô đi theo cảnh sát bắt Tần Hạo hả?”
“Vương Nguyệt, cho mấy người cùng nghề chúng tôi ăn miếng cơm đi!” Cả đám người đều náo nhiệt kêu to.
Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể cúi đầu đi vào, đồng chí thường trực phòng cảnh sát lập tức nói: “Tối qua phóng viên Vương Nguyệt tham gia bắt giữ Tần Hạo, cho nên cô ấy có đặc quyền đi vào xem thẩm vấn. Mọi người tạm thời đừng nóng nảy, rất nhanh sẽ có thông báo, mọi người không nên chen vào trong đâu.”
Kỷ Hi Nguyệt và La Hi đi vào bên trong. Đội trưởng Biên, đội trưởng Trương đều ở đó, bởi vì án kiện của Tần Hạo có quan hệ khá lớn, cho nên rất nhiều lãnh đạo cấp quan trọng đều tới.
Tổng cục, cục phó Lý nhìn thấy Vương Nguyệt thì chủ động đi lên chào hỏi, ai bảo
cô gái này là bạn gái Triệu Húc Hàn, lại là đại tiểu thư tập đoàn Kỷ Hải. Cảnh sát chính là được đến không ít duy trì kỹ thuật và tư liệu từ phía Triệu Húc Hàn, cho nên tự nhiên đối xử với bạn gái anh cũng không dám tùy tiện.
Huống chi giờ mọi người đều biết cô gái bé nhỏ Vương Nguyệt này xác thật có năng lực rất mạnh, một mình gánh một phía, tin tức đưa tin cũng đặc biệt tàn nhẫn. Chẳng qua cũng may đều khá giữ mặt mũi cho cảnh sát, cho nên cảnh dân hợp tác rất vui sướng.
Đặc biệt án tử tập độc lần trước, đó chính là vụ án lớn, mới trù tính nội ứng, ngay cả Kinh Thành cũng phái tiểu tổ tới, nhưng án lại phá bởi tên mặp bạn tốt của Vương Nguyệt, thật sự cô là đại ân nhân, đại phúc tinh của bọn họ.
Kỷ Hi Nguyệt cũng rất có lễ phép chào hỏi, ngay sau đó là các nhân vật lớn bọn họ muốn mở họp. Ngô Phương Châu trở thành người chủ thẩm, còn có một người thay thế đồng sự Tiểu Lục.
Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp đi vào đứng cạnh phòng thẩm vấn làm dáng vẻ ghi chép. La Hi thì đứng sau tấm kính ngăn cách phòng thẩm vấn, có thể nhìn thấy, nghe được.
Cảnh sát nhanh chóng lôi Tần Hạo tiến vào. Tần Hạo rất lôi thôi, ban ngày thấy còn ghê tởm hơn buổi tối. Tóc rối tung rất dài, râu cũng rất dài, tựa như một người lạc má râu xồm, còn có một mùi hương.
Tần Hạo mang theo còng tay, sắc mặt không có biểu cảm gì, tựa hồ đã chuẩn bị tốt sẽ bị phán tử hình.
Sau khi anh ta ngồi xuống, thì nhìn Vương Nguyệt. Ngay sau đó khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh.
“Tên họ, tuổi!” Ngô Phương Châu gõ bàn một cái rồi bắt đầu. Bởi vì Tiểu Lục chết, Ngô Phương Châu không có sắc mặt tốt.