Tần Hạo nhìn Kỷ Hi Nguyệt, ngay sau đó nói: “Tôi có thể khai ra, nhưng tôi có một điều kiện.”
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta nhìn mình, lập tức nói: “Anh nói đi.”
“Tôi có thể gọi điện thoại cho mẹ tôi không?” Tần Hạo suy nghĩ rồi sau đó nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, ngay sau đó nhìn Ngô Phương Châu, Ngô Phương Châu lấy ra điện thoại đưa cho anh ta.
Tần Hạo nhận điện thoại, nói một tiếng cảm ơn, ngay sau đó đã kết nối.
“Tiểu Hạo! Có phải con đó không? Con ở đâu vật, rất nhiều cảnh sát tìm con, nói con phạm tội. Tiểu Hãn cũng đã xảy ra chuyện, rốt cuộc hai anh em con đang làm gì vậy hả?” Giọng người đàn bà bên kia rất sốt ruột, ngay sau đó khóc thút thít.
“Mẹ.” Yết hầu Tần Hạo hơi khô khốc.
“Tiểu Hạo, con trở về nhanh lên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Đôi mắt Tần Hạo đỏ lên, yết hầu anh ta nghẹn lại, sau đó nói: “Mẹ, con trai bất hiếu, sau này mẹ phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Cái gì! Tiểu Hạo, sao vậy hả? Con, con bị bắt hả?”
“Mẹ, trong ngăn kéo dưới giường ở nhà cũ còn có chút tiền lưu trữ, mẹ lấy đi dưỡng lão, đừng tiếp tục nhớ con và Tần Hãn nữa.” Nói xong anh ta trực tiếp cúp máy.
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta cúi đầu, thân thể phát run, nước mắt nhỏ giọt xuống rớt trên mu bàn tay, nhưng lại không hề phát ra âm thanh thút thít nào.
“Sớm biết có bây giờ, hà tất làm lúc trước! Người một khi đã đi nhầm một bước thì rất dễ tan xương nát thịt.” Kỷ Hi Nguyệt nhàn nhạt nói.
Tần Hạo đưa điện thoại cho Ngô Phương Châu, nói một tiếng cảm ơn.
Ngô Phương Châu vốn định nói súc sinh như anh còn biết cảm ơn hả? Nhưng nghĩ đến anh ta đối xử với mẹ vẫn không tệ, lửa giận cũng nghẹn xuống.
Tần Hạo bình tĩnh hơn chút mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ba người, cuối cùng vẫn là nhìn mặt Kỷ Hi Nguyệt.
“Nếu biết rõ đi nhầm nhưng trở về không được thì phải làm sao?” Tần Hạo hỏi Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Vậy nỗ lực sửa sai, luôn có một ngày trở về, vậy vẫn tốt hơn anh lúc này đúng không?”
“Cô, cô không hiểu, người sinh ra, đối mặt xã hội này, sẽ có dục
vọng, có thù oán hận, có đôi khi cho dù cô là một người tốt, xã hội này cũng sẽ bức cô thành người xấu!” Tần Hạo cười lạnh lùng.
“Phải không? Anh có thể dùng pháp luật trừng trị người xấu!” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Pháp luật? Có đôi khi pháp luật sẽ không bảo vệ những người như chúng tôi.” Tần Hạo rất bi thương.
“Đó là anh không biết pháp luật có thể giúp anh!” Giọng Ngô Phương Châu căm hận.
Tần Hạo tự giễu cười nói: “Có lẽ, tôi nhận tội, tất cả những việc tôi làm, tôi đều nhận tội.”
“Vậy anh nói đi, rốt cuộc nói anh có làm những điều này!” Ngô Phương Châu nói.
“Tôi giết người, giết ông chủ lúc tôi mới ra làm công, còn giết hai vợ chồng khách thuê của nhà tôi, còn có một cho quý lợi, không nhớ rõ gọi gì, cuối cùng chính làm cùng tham ô với Đường Tuyết Mai.” Tần Hạo nhẹ nhàng bâng quơ nói anh ta giết bốn người.
Kỷ Hi Nguyệt đều ghi chép xuống, tiếp đó còn nói không ít, cuối cùng Kỷ Hi Nguyệt mang tâm trạng trầm trọng rời khỏi phòng thẩm vấn, trở lại đài truyền hình, bắt đầu biên tập một thân tội ác của Tần Hạo.
Lúc ban đầu anh ta phạm sai lầm, ông chủ anh ta làm công chèn ép anh ta, anh ta thất thủ giết ông chủ. Anh ta không dám báo nguy, cho nên mắc thêm lỗi lầm nữa.
Nhưng có thật anh ta sai rồi không?
Khách thuê chính là nhân chứng lúc ấy tận mắt thấy cảnh anh ta giết người, đồng tình Tần Hạo che giấu, nhưng trong bất tri bất giác lại cho em trai người khách thuê đã biết, Tần Hạo chỉ có thể giết người diệt khẩu, sau lại bị uy hiếp.
Đi bước một bước bị bản thân bức về hướng vực sâu.