Trương Hành cũng không có biện pháp, nói: “Tôi thật chưa thấy qua việc khó giải quyết như hai người, cũng không có trường hợp nào giống để có thể tham khảo, cho nên chỉ có thể thử mọi thứ. Nhưng tôi cảm thấy vẫn là tư tưởng cá nhân của Kỷ tiểu thư có vấn đề.”
“Tư tưởng của tôi không thành vấn đề, lần nào tôi cũng khuyên bản thân đã tiếp nhận anh Hàn, nhưng cuối cùng thân thể tôi vẫn phản kháng, tư tưởng của tôi cũng khống chế không được. Đây không phải tư tưởng khống chế thân thể, mà biến thành thân thể khống chế tư tưởng làm ra bản năng phản kháng, sau đó sẽ mất đi ký ức.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy nói như vậy mới chính xác.
Trương Hành gật đầu, nói: “Nói cũng có đạo lý. Vậy việc này thật sự khó khó làm, tôi còn nghĩ sau này hai người rất nhanh sẽ tốt hơn, không nghĩ tới giờ vẫn luôn chưa thành công.” Trương Hành liếc nhìn Triệu Húc Hàn một cái, cảm thấy người đàn ông này hơi đáng thương.
Anh ấy có thể tưởng tượng hình ảnh thời điểm đó, Triệu Húc Hàn chịu đả kích, bị tổn thương cỡ nào.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn hơi xấu hổ, liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cái, ngay sau đó lại nhìn Trương Hành, nói: “Thật sự không có biện pháp khác?”
“Không có, bệnh tâm lý vốn dĩ chính là không có thuốc đặc hiệu. Muốn trị liệu thì phải chạm vào ký ức người bệnh không chịu nổi nhất, cũng rất tổn thương người.” Trương Hành nói đột nhiên làm khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn đều trắng bệch.
Anh đột nhiên hơi hiểu, Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt anh không tốt, nói: “Anh Hàn, sao vậy? Không có quan hệ, em sẽ nỗ lực khắc phục, em yêu anh như vậy thì nhất định sẽ không có loại vấn đề này, chỉ là lại cho em thêm chút thời gian được không?”
Trương Hành gật đầu, nói: “Đúng, yêu cũng một loại thuốc đặc hiệu nhất dùng trị liệu bệnh tâm lý. Chỉ cần cô cũng đủ yêu anh ấy, nhất định thân thể sớm muộn gì cũng sẽ yêu anh ấy, tiếp nhận anh ấy.”
Kỷ Hi Nguyệt rất muốn trừng anh ấy một cái, tên này nói khiến cô có cảm giác anh ấy nói cô không đủ yêu Triệu Húc Hàn vậy đó, nghe có hơi không quá thoải mái.
Triệu Húc Hàn quả nhiên nhướng mày nhìn cô,
cô tức khắc dẩu miệng, nói: “Em rất yêu anh, rất yêu rất yêu anh.”
Trương Hành thế mới biết mình nói sai rồi, ngượng ngùng cười gượng một tiếng, nói: “Nhất định hai người yêu nhau, thật ra còn có một loại phương pháp.”
“Phương pháp gì?” Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt dùng ánh mắt giết người nhìn anh ấy, người đàn ông này tự tìm chết hả? Có phương pháp còn không nói sớm? Đây là chọc bọn họ chơi hả?
Trương Hành bị dáng vẻ hai người dọa giật mình, nghĩ thầm hai người thật sự có tướng phu thê, bộ dạng hung dữ lên nhìn y như nhau, thật sự hù chết anh ấy.
“Chính là Triệu tiên sinh có thể dùng sức mạnh thử xem.” Lời Trương Hành nói khiến Triệu Húc Hàn muốn phun ra một ngụm máu.
Kỷ Hi Nguyệt thì đứng hình, mẹ nó đây là phương pháp kì cục gì vậy.
Triệu Húc Hàn lắc đầu, nói: “Không thể!”
“Không thể? Vì sao không thể?” Trương Hành nói: “Có lẽ có thể lấy độc trị độc.”
“Tôi đánh không lại cô ấy.” Triệu Húc Hàn thầm kêu một tiếng buồn bực. Nếu lần trước Trương Hành nói ra phương pháp này thì Triệu Húc Hàn còn có thể thử một lần, nhưng giờ thì sao? Kỷ Hi Nguyệt đã là người luyện khí công thực lực mạnh mẽ, anh trốn còn không kịp, còn dùng sức?
Đó là tương đương muốn ở trên giường đánh long trời lở đất, vấn đề là không biết hậu quả. Nếu thần trí Kỷ Hi Nguyệt không rõ, thực lực lại mạnh, hậu quả không dám tưởng tượng. Lỡ đâu anh không rút ra kịp, không cẩn thận, phỏng chừng kiếp sau anh cũng không thể làm đàn ông.
Trương Hành trợn mắt há hốc mồm, trong miệng cũng có thể nhét một quả trứng gà. Nghĩ thầm Triệu Húc Hàn là người đàn ông cường tráng vậy mà đánh không lại cô gái nhỏ như Kỷ Hi Nguyệt, đây là đang trêu đùa anh?