Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, nói: “Việc của công ty điện ảnh, thế nào?”
Triệu Vân Sâm tự ngồi xuống trước, nhìn thấy Triệu Húc Hàn lên lầu, cậu ta lập tức tới gần Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Tiểu Nguyệt, Paris chơi vui không? Thiết gia chủ đối xử với em thế nào?”
“Anh muốn nói cái gì?” Kỷ Hi Nguyệt tức giận hỏi.
“Không phải, anh nghe nói anh Thiết coi trọng em, anh còn bị dọa giật mình đó!” Triệu Vân Sâm vội nói.
“Dọa cái gì mà dọa, sao có thể, anh không biết em là bạn gái của chú ba anh hả? Anh còn kể nhiều chuyện của em cho anh Thiết nghe?” Kỷ Hi Nguyệt tức giận, liếc cậu ta một cái.
Triệu Vân Sâm sửng sốt, sau đó nói: “Không phải do anh sợ em gặp nguy hiểm nên mới bảo Thiết gia chủ cũng để ý em một chút. Tiểu Nguyệt, em càng ngày càng xinh đẹp.”
“Phải không? Được chú ba anh làm cho dễ chịu đó.” Kỷ Hi Nguyệt không biết xấu hổ nói.
Triệu Vân Sâm quả nhiên có sắc mặt khó coi, đó là một dáng vẻ vừa tức vừa hận. Kỷ Hi Nguyệt biết cậu ta đang hận bản thân lúc trước vì sao không cùng cô ở bên nhau, hiện tại chính là không ăn được nho thì nói nho còn xanh.
Đàn ông vĩnh viễn như vậy, mất đi mới biết quý trọng. Đáng tiếc không có nhiều người ngốc sẽ quay đầu lại, bằng không cũng sẽ không có hôm nay.
“Tiểu Nguyệt, không nói mấy thứ này nw, chúng ta nói chuyện khác.” Triệu Vân Sâm cười nói.
“Cái gì?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy cậu ta khá thần bí.
“Còn nhớ Vô Cốt không?” Triệu Vân Sâm hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Không, cô ta làm sao? Cùng anh hả?”
“Không tồi, bây giờ cô ta cùng anh, nhưng cô ta nói cho anh một bí mật lớn của em!” Triệu Vân Sâm nhếch miệng cười.
Kỷ Hi Nguyệt trong lòng cả kinh, nghĩ thầm mình có bí mật gì để Vô Cốt bắt được.
Triệu Vân Sâm nhìn cô, nói: “Vô Cốt nói em là người tu luyện khí công, đây phải sự thật không?”
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm Vô Cốt quả nhiên phản bội Triệu Húc Hàn, hơn nữa nếu Triệu Vân Sâm và Triệu Nhất Gia bảo xuống dưới, như vậy tin tức cô là người luyện khí công chỉ sợ cũng sẽ truyền ra trong tộc cực nhanh.
“Vô Cốt ở đâu?” Kỷ
Hi Nguyệt cười lạnh nói, lần trước Triệu Húc Hàn sai người đưa cô ta đi nhà cũ, xem ra đã chịu hình. Có Triệu Nhất Gia bảo vệ, cô ta đã không cần đi về lò tái tạo, nhưng người phụ nữ này là một kẻ phản bội trong mắt Triệu Húc Hàn và thủ hạ của anh.
“Ở bãi đỗ xe.” Triệu Vân Sâm cười ha ha: “Không nghĩ tới cô ta ngang nhiên vì em mà phản bội chú ba. Tiểu Nguyệt, em đã thật sự chọc giận cô ta.”
“Thì tính sao, anh nghĩ cô ta người tốt à? Anh cảm thấy cô ta sẽ là đối thủ của em?” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh: “Triệu Vân Sâm, đầu óc anh đến giờ cũng không có khá lên ha. Một người đã theo anh Hàn mấy năm nói phản bội là phản bội, loại người này cũng sẽ phản bội anh.”
Triệu Vân Sâm hơi đừng niết, nói: “Anh, không phải anh muốn biết em có bí mật lớn gì à? Nếu anh khó giữ được cô ta thì cô ta sẽ nói bí mật của em cho người khác.”
“Xía, này tính là bí mật gì, rất nhiều người đều biết, anh với em không thân nên không biết thôi. Còn cô ta xem anh như kẻ ngốc.” Kỷ Hi Nguyệt khinh bỉ Triệu Vân Sâm.
Sắc mặt Triệu Vân Sâm rất khó coi, nói: “Thật hả? Rất nhiều người đều biết?”
“Đúng vậy, Tiêu Ân, anh Thiết đều biết, Long Bân, La Hi cũng biết, thím Lý cũng biết, đây tính bí mật gì chứ, Vô Cốt hiển nhiên cũng biết.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu ta như nhìn kẻ ngu.
“Mẹ nó! Con đàn bà đê tiện này, cư nhiên dám lừa lão tử!” Triệu Vân Sâm tức khắc tức giận đến mức khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ lên.
Tròng mắt Kỷ Hi Nguyệt xoay chuyển, nói: “Loại này phụ nữ này không bớt lo, không bằng anh đưa cho anh Hàn làm lễ vật để anh và anh Hàn hòa giải đi, em nghĩ chú ba anh sẽ rất mừng.”